XtGem Forum catalog
Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Nhà Nàng Ở Cạnh Nhà Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324721

Bình chọn: 9.00/10/472 lượt.

mặt rồi vào ngủ ngay không.

Mình lôi em ra giếng, bơm nước lên cho em rửa mặt. Vừa làm vừa giả vờ quát cho oai :

- Hư thân mất nết. Không có anh là tót đi chơi thế à ?

- Hê hê

- Hê con dê, để bà ở nhà một mình, giỏi nhỉ ?

- Đâu, bà sang với em mà. Nhưng bà về trước em.

- Hả cái gì ? Thật á ?

- Thật, bà cũng thương hai đứa Hải Li còn bé mà bố mẹ bỏ nhau.

Mình với lấy khăn mặt treo trên dây lau mặt cho Vi rồi dắt em lên nhà. Trời tháng Sáu nóng bức. Tay em ướt nhẹp mồ hôi. Cái mắt buồn ngủ cứ lờ đờ cụp xuống như người nghiện đói thuốc. Tóc thì phủ đầy bụi tro bếp nhưng đêm rồi mình không dám bắt em gội đầu vì sợ bị cảm lạnh. Lớn từng này tuổi mà sao em cứ như đứa trẻ thế này. Vừa bực vừa thương.

- Mai cho đi chơi với anh nhé !

- Thật không ?

- Ừ, mai sang nhà thằng Học bắt cá.

- Thế có được bơi không ?

- Dở à ? Nhà nó toàn ỉa xuống ao. Vi xuống mà bơi

- Khiếp, thế mà em thấy bá Tị toàn mang rau ra ao rửa.

- =)) Hôm nào anh mang rau sống ra ao rửa rồi cho Vi ăn.

- Không (((

Mình vào nhà ôm chầm lấy bà nũng nịu, bị bà cấu cho một phát tím cả mông. Vào giường cài màn cho bà và Vi thì nghe thấy tiếng thằng Học cứ tắc kè ngoài cổng. Lại phải chạy ra.

- Cái gì nữa thế ? Mày không ngủ à ?

- Cho tao ngủ với. Nhà tao quạt hỏng nóng quá !

- Nhà bà tao cũng chỉ có 1 cái quạt thôi. Làm nào giờ ?

- Tao với mày trải chiếu ra thềm nằm.

- Ờ vào đây.

Đang định chạy vào lấy khóa cổng thì thằng chó nó đã nhảy phốc lên tường rồi tụt xuống sân.

- Dm lại rách quần rồi, mai tao nhổ hết mẹ mảnh sành trên tường nhà bà mày.

- Đừng, mày nhổ xong bà ở nhà một mình trộm nhảy vào cướp thì sao ?

- Thì tao sang cứu

- Tướng mày thì cứu cái cứt. Cấm nhổ. Bố giết !

Hai thằng mình trải chiếu nằm bên thềm. Gió từ vườn thốc vào tung cả ống quần đùi, mát dựng hết lông từ ngoài vào trong. Thằng Học nằm chiếm mẹ mất hai phần chiếu, gác đè lên chân mình. Nó nằm gối lên tay, mặt ngửa lên trời, thủ thỉ với mình đủ thứ chuyện.

- Thu nhà tao thích ăn củ sống. Bọn tao suốt ngày vừa chăn trâu vừa đào trộm củ, bẻ đôi ra bỏ mồm nhai rôm rốp. Thích lắm ! Bình thường khoai chất đầy nhà tao chả thèm đụng. Thế mà ăn khoai sống với Thu thấy ngon thế.

- Ăn thế giun đầy bụng đấy. Mày phải chỉ người yêu cái gì sạch sẽ mà ăn chứ.

- Kệ, giun thì uống thuốc tẩy. Tao đéo quan tâm sạch bẩn. Thu vui là được. Ngày xưa hồi bé không biết gì tao còn bốc cứt ăn vã cơ mà.

- Thôiiiiii. Mày tha cho tao đi. Cứ kể mấy cái ý mai tao đéo ăn được cơm.

- Ha ha. Thế tao kể nốt cho nghe. Ngày xưa uống Fucaca tao ỉa ra con giun đũa to bằng ngón tay, dài ngoằng. Đúng lúc nhà tao có đám cưới, tao sợ quá cứ ôm đít dính con giun chạy khắp rạp gọi bà. Có mấy đứa con gái lớn lớn còn suýt nôn. =))

- Dm thằng mất dậy. Bố đã bảo không kể nữa rồi. =)) Thằng chó.

- Tao ra giun đằng đít còn đỡ. Ông Cu nhà tao còn nôn đằng mồm.

- Thôiiiii. Dm mày đồ bẩn bựa. Bố đéo chơi với mày nữa. Ọe Ọe.

- Ha ha. Bình thường như cân đường hộp sữa mà.

Hai thằng dở hơi cứ kể đủ chuyện kinh tởm rồi ôm nhau cười. Cho đến tận bây giờ mình vẫn nhớ quay quắt quãng thời gian chơi cùng thằng Học. Chưa có thằng bạn nào có thể thay thế vị trí của nó trong trái tim mình. Một thằng bạn mà mình có thể tâm sự đủ thứ chuyện vui buồn trên đời mà không bị phán xét hay chê trách, một thằng bạn vô tư hồn nhiên như lá non không bám bụi, thằng bạn tình nghĩa tới mức sẵn sàng lao vào bảo vệ mình khỏi lũ côn đồ bặm trợn trong khi nó cũng sợ vãi đái ra quần. Nhiều khi chẳng cần ruột thịt, trái tim ta cũng tự khắc xuất hiện những yêu thương kỳ lạ, không gắn bó nhưng bền chặt. Như mình và thằng Học. Thằng chó, nó có kiểu nằm ngủ cứ phải có gì gác mới ngủ được, nên mình khổ kinh khủng. Chân nó nặng như chân trâu, cứ một tảng to thù lù mà đen thùi lùi, lại còn có lông nữa. =(((( Đêm ngủ thi thoảng mình lại giật mình dậy bê chân nó ra rồi ngủ tiếp, nhưng cứ sáng đến là đã thấy nó gác lên tận ngực. Có khi vì nó mà mình toàn mơ bị yêu quái lông lá như trong Tôn Ngộ Không bắt về ăn thịt. Dm nó! :’(

Tính thằng Học rất buồn cười, nghe nó kể chuyện mình luôn chuẩn bị tinh thần ôm bụng cười ngặt nghẽo. Nhưng cũng có lúc nó kể những chuyện buồn nó đã trải qua, nghe chân thành lắm. Mình chỉ biết im lặng mà không dám nói gì cả. Bởi nó khiến mình nhận ra trong một con người, chẳng bao giờ có một khuôn mặt cười được mãi. Thằng Học trẻ con vậy mà thi thoảng nó khiến mình lặng đi mãi vì những câu triết lí riêng của nó. Kiểu như: “Tao cũng là người, nghĩ sao mà vui được cả ngày hả mày? Cái miệng biết cười còn đôi mắt thì biết khóc. Mắt tao có bị liệt đâu…”. Ngày hôm mấy mình hiểu rằng, trong tâm hồn những đứa trẻ quê ngày ngày gắn với đồng ruộng trâu cày, cũng có những khoảng lặng, có những ước mơ mà có lẽ cả đời sẽ chẳng với được đến vì cứ cắm mặt xuống bùn nước quanh năm suốt tháng nên chẳng thể học hành cho tử tế mà đi xa.

- Tao biết yêu từ năm mẫu giáo cơ. Hồi ấy tao thích con Thảo. Nó có hai bím tóc lắc lắc xinh xinh. Nhà nó giàu, váy vóc lượt là. Nó thích chơi ngựa gỗ. Suốt ngày tao đứng canh không cho đứa nào dám