
ề gật đầu: “Ta thề, ta sẽ không nói.”
Kastle bất đắc dĩ than thở thật lâu một lần nữa: “Ta làm sao mà xui xẻo như vậy.”
Từ ngày đó sau, thiếu niên hướng Kastle học tập kiếm thuật. Thiếu
niên tên gọi Ciel, Kastle ở bên trong nhà gỗ gần ngoại ô thuộc vương
đô , hắn nói địa chỉ cho Ciel, ngày nào Ciel cũng tới đây. Mỗi lần hắn
đều mang cái mũ thật to, mặc quần áo rộng thùng thình. Hắn rất gầy yếu,
khí lực lại nhỏ, không cầm nổi kiếm nặng , huấn luyện gần một tháng, vẫn không có tiến bộ gì mấy. Kastle rất thất vọng: “Vừa không có thiên phú, chân tay lại vụng về, lấy loại năng lực lĩnh ngộ này của ngươi, muốn
đạt tới trình độ có thể đánh thắng đại giáo chủ, ít nhất phải sáu mươi
năm nữa. Năm nay Đại giáo chủ đã năm mươi tuổi, nhiều nhất năm mươi năm
sau, hắn ta sẽ quy thiên, căn bản không đợi được đến lúc ngươi động thủ, cho nên ngươi hoàn toàn có thể buông tha cho.”
Ciel lại trừng hai mắt xinh đẹp lên, một kiếm vung ra, Kastle vội
vàng né tránh, Ciel giơ kiếm đuổi theo tới đây, không có để ý đến phía
dưới một chân bước một chân trụ, Kastle theo bản năng đưa tay lên, một
tay tóm được hắn ta, ôm Ciel vững vàng vào trong ngực.
Lập tức mặt Ciel đỏ lên, giơ tay lên định cho Kastle một cái tát,
tránh thoát từ trong lòng ngực của hắn, Kastle bụm mặt, ánh mắt khiếp sợ mà ai oán: “Ngươi lại lấy oán trả ơn, còn đánh gương mặt mà toàn bộ
tiểu thư đàn bà vương đô mê luyến nhất.” Ciel hừ một tiếng, xoay người
đi xa.
Trung buổi trưa, lúc ăn cơm, Ciel đem co lọ thuốc nặng nề đặt ở
Kastle trước mặt: “Uy, bồi thường cho ngươi.” Kastle kinh ngạc nhìn nhìn cái lọ, lại nhìn một chút Ciel. Trên mặt Ciel nổi đỏ ửng nhàn nhạt :
“Ừ, chuyện buổi sáng hôm nay. . . . . . Là ta không đúng. Là ngươi có
lòng tốt giúp ta mà thôi. Cái này. . . . . . Coi như là ta nhận lỗi với
ngươi.” Thấy Kastle đang nhìn lọ thuốc, dừng lại một chút, nhỏ giọng
nói, “Này, trước kia ta chưa từng thử, cho nên có chút bị khét, xin
lỗi.”
Kastle đưa một viên thuốc vào trong miệng, nhai hai cái: “Có chút hơi khét, những vẫn có thể miễn cưỡng ăn vào, ” lại nhìn Ciel một chút,
cười hì hì nói, “May mà ngươi không phải là cô bé, nếu không sẽ phải lo
lắng tương lai có thể gả ra ngoài được không. . . . . .” Lời nói chưa
dứt âm, một cái xẻng đã đánh tới trước mặt, Kastle chật vật trốn về phía sau, cả người và ghế đều ngã trên mặt đất: “Uy, ngươi ——”
Ciel cầm cái xẻng, u ám mà cười: “Ai nha, mới vừa rồi nhất thời tay
trơn, thật xin lỗi thật xin lỗi. Ta sẽ cho ngươi một lọ thuốc khác. Phải ăn hết đó ~~”
Kastle ra đường , Ciel cũng thường xuyên ở bên người, lúc trước hắn
đi ở trên đường, các cô gái trẻ tuổi đều đỏ mặt len lén nhìn, để cho
Kastle rất thỏa mãn. Kể từ khi thường đi với Ciel, những thứ ánh mắt ái
mộ kia bị phân ra, một ít rơi trên người Ciel, để cho Kastle có chút
phiền muộn.
Hơn nữa, Ciel lớn lên rất được người lớn ưa thích, cùng đi uống thức
uống nóng , bác gái bán đồ uống đều cho Ciel thêm một chén, Kastle có
chút đỏ mắt.
Một ngày, lúc uống đồ uống ở ven đường, Ciel giống như là lơ đãng
loại hỏi hắn: “Suốt ngày xem ngươi không có việc gì đi lang thang khắp
nơi, thật tò mò là làm sao ngươi nuôi sống mình, tiền của ngươi là từ
đâu tới?”
Kastle híp mắt ngậm ống hút: “Ta tự có con đường phát tài của ta.
Nhưng cái này là bí mật. Tạm thời không thể nói cho ngươi biết.” Nhìn
Ciel xem thường cau lỗ mũi, thì nhe răng cười nói, “Tựa như ngươi, đến
tột cùng là người nào, tại sao suốt ngày mang cái mũ thật to cũng không
chịu bỏ xuống, rốt cuộc ngươi gánh vác cừu hận gì, cũng là bí mật giống
nhau. Ta cũng vậy, chưa từng có hỏi thăm đến.”
Trong ánh mắt Ciel có cái gì lóe lên một cái, lông mi thật dài rũ
xuống: “Ta có thể nói cho ngươi biết, ta có cừu hận gì cùng với đại giáo chủ .” Giọng nói của hắn rất thấp, cũng rất rõ ràng, “Hắn giết cha của ta.”
Hoàng hôn, trời chiều biến đại thụ ven đường vùng đồng nội – ngoại ô
lây nhiễm một tầng màu vàng đỏ, ráng hồng phía chân trời tản ra, cùng
màu xanh dạt dào cả vùng đất hòa vào nhau, ban đêm ngoại ô vương đô, sự yên lặng mà hài hòa.
Kastle và Ciel cùng đi quanh co ở trên đường nhỏ, Kastle biết cừu hận của Ciel, nhưng nghĩ không ra cái gì để dỗ dành hắn ta, chỉ có thể lặng yên không lên tiếng mà đi tới. Ciel lại bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi vẫn không nói chuyện, chẳng lẽ đang đồng tình với ta?”
Ánh mắt Kastle lóe lóe, nói quanh co một tiếng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Ciel nhìn xa xa cánh đồng bát ngát dưới trời chiều, giọng nói bình
tĩnh: “Ngươi không cần đồng tình ta, ta sẽ cố gắng luyện tập kiếm thuật, một ngày nào đó, ta muốn đích thân đánh bại đại giáo chủ , vì cha báo
thù.” Hắn ngẩng lên đầu, vẻ mặt tự tin mà kiên định, “Ta biết, ta nhất
định có thể làm được.”
Kastle vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Có chí khí.” Ciel nhướng mày cười nói:
“Ngươi bội phục sao?” Kastle cười gật đầu: “Bội phục bội phục, dĩ nhiên
bội phục!”
Không khí vẫn tích tụ nhất thời quét sạch, Kastle thoải mái nhìn nhìn bốn phía: “A, nhìn những cây hồ đào này, ta liền nhớ tới khi còn bé, ta