
gặp phải Ứng Nhan, hôm nay là
lần không đi trễ vạn năm có một, thì hắn lại đứng đón đầu ngay sảnh là
thế nào?!!
Hy vọng hắn ta đã quẹt thẻ xong, tôi nắm chặt tư liệu
trong tay, ôm tia hy vọng cuối cùng, ngẩng đầu ưỡng ngực,Ứng Nhang dung
đi qua trước mặt hắn.
"Lý Nhị Nha, cô chưa quẹt thẻ." Giọng Ứng Nhan vừa lúc vang lên.
Ding, tôi nghe thấy âm thanh của hi vọng đang tan biến. Ai da da, đem hi vọng kí thác lên cô nàng An An mỗi ngày phải thức nhờ tiếng chuông điện
thoại gọi tới quả nhiên là sai lầm.
Tôi quay đầu, lễ phép mỉm cười, "Quản lý Ứng, thẻ của tôi để quên trong ngăn kéo, tôi quẹt liền đây."
Một trăm tệ bỏ biển mất rồi! Coi như thua vài ván mạt chược đi. Nửa năm
qua, tôi chỉ đi muộn một lần, khoảng cách tới lúc bị đuổi việc vẫn còn
rất xa.
Tôi theo phía An An đang cầm thẻ trong tay, chạy về máy
thu tiền chuẩn bị quẹt thẻ, đang chuẩn bị chụp mông chạy lấy người thì
Ứng Nhan lại mở miệng, lần này hắn trưng ra khuôn mặt cậy già, vô cùng
thâm thúy nói: "Tiểu Lý à, người trẻ tuổi sống cuộc sống phong phú một
chút cũng tốt, nhưng cũng đừng để ảnh hưởng tới công việc."
Cái
gì??? Tôi quay đầu khó hiểu, nhìn lão Ứng Nhan kia phá lệ cười đến ý vị
thâm trường, cái cặp mắt hoa đào thường ngày giờ híp thành đôi mắt hồ
ly, một thân mỹ nam hoàn hảo đã bị hắn lãng phí thành ông bác đáng
khinh.
Không chờ tới khi tôi hiểu, ánh mắt Ứng Nhan nhìn ở sau
lưng tôi tự nhiên biến đổi thần sắc, bộ dạng bác già đáng khinh biến
mất, thay vào đó là bộ dạng thanh niên tài tuấn phong độ. Tôi thấy thanh niên tài tuấn đi lên phía trước, vòng qua tôi, nhiệt tình mở miệng: "Hồ tổng, cô tới rồi, về chuyện cải cách việc trừ lương của nhân viên, tôi
muốn thảo luận lại với cô một chút, khi nào thì cô rảnh? Tôi đem văn bản qua cho cô."
"Chào Hồ tổng ạ." Tôi lặng lẽ đem thẻ giấu vòng lòng bàn tay, quay đầu về phía tổng giám đốc mỹ nữ chào hỏi. Tổng giám đốc của chúng tôi là một đại mỹ nhân, đại tiểu thư Hồ Thanh
Thanh của tập đoàn Thiên Thịnh, Thiên Thịnh phát triển tới ngày hôm nay
đều là do một tay cô ấy, so với anh của cô còn giỏi hơn. Mỹ nữ cường
nhân điển hình đó nha, 27 tuổi chưa kết hôn, nghe đồn là sau khi bạn
trai bị người khác cướp mất thì cô ấy không còn tin vào tình yêu nữa,
dồn hết tâm trí vào sự nghiệp. Thời nay thật hết chỗ nói, ngay cả phụ nữ xuất sắc thế mà cũng bị giựt bồ, đời đúng là chẳng có đạo lý gì cả.
Hồ Thanh Thanh bình thường công việc bộn bề, không hay qua bên này, chuyện bên này phần lớn là do quản lý nội vụ Ứng Nhan và quản lý nghiệp vụ Thọ Phương Phương quản. Ứng Nhan quản trong, Thọ Phương Phương quản ngoài,
nam nội nữ ngoại, phối hợp cực kì ăn ý.
[nam nội nữ ngoại =)))))))))))))))'>
Tổng giám đốc mỹ nhân cười với tôi, vuốt vuốt cằm.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, ngay cả vẻ đánh giá cấp dưới mà cũng duyên dáng
như thế, tôi biết điều lùi qua một bên, nhường đường cho Hồ tổng với Ứng Nhan qua. Ứng Nhan cùng Hồ Thanh Thanh đi qua, tuấn nam mỹ nữ, hợp lại
càng thêm sống động
Tôi nhẹ nhàng thở ra, về văn phòng, vừa vào
cửa, liền cảm thấy bầu không khí hôm nay có phần khác thường, mọi ánh
mắt đều soi vào người tôi, tuy rằng hôm nay tôi mặc đồ mới, đeo đồng hồ
đẹp, nhưng biểu hiện như thế chẳng phải là quá phô trương sao?
Tôi hồ nghi đi tới trước bàn mình. Trong phút chốc, tôi rốt cục hiểu được
những gì Ứng Nhan nói, và tại sao đồng nghiệp lại nhìn tôi trừng trừng
thế kia.
Đây đây đây...đây là cái gì?
Một bó hoa hồng to bự choáng hết nửa cái bàn của tôi, vô cùng rực rỡ làm tôi giận run.
A a a a a! Người sao hỏa tới rồi
Hoa hồng? Cư nhiên là hoa hồng sao?
Giấy gói màu vàng ánh kim kết hợp với màu hoa đỏ vô cùng chói lóa, giương
nanh múa vuốt trước mắt tôi, cũng giống như người tặng hoa, chói mắt, tự cho mình là đúng, tự quyết định mọi chuyện.
Tôi tiện tay cầm lấy bó hoa, quay đầu nhìn qua bàn kế bên chỗ An An đang ngồi, đang mang vẻ
mặt mờ ám nhìn tôi. Nhìn đi, nhìn đi này! Có đẹp mặt không cơ chứ?! Bây
giờ tới việc làm của tôi mà cũng bị người khác sai khiến đấy?!
Đương nhiên những lời này tôi chỉ dám nói ở trong lòng, cho tôi mượn mấy bao
can đảm tôi cũng chẳng dám nói ra ngoài miệng. Sư phụ An An người tuy
nhỏ nhưng tánh lại không nhỏ, mỗi ngày đều phô ra vẻ sư phụ tôi trước
mặt mọi người, kì thật cô ấy cũng biết tôi tôn cô ấy lên làm sư phụ
thiệt luôn rồi. Tôi rất thích cô ấy, mỗi ngày đều giúp cô ấy làm việc,
trong công ty cô luôn là người vô tâm vô tính, nhưng trừ cô ra còn ai
dám nhận đồ đệ là tôi cơ chứ.
Quả nhiên, gần giờ tan tầm buổi
trưa, An An sau khi lãng phí thời gian để lên mạng thì tay chân bắt đầu
luống cuống, sai phái tôi loạn cả lên, lúc thì đóng dấu, lúc thì bắt tôi ngồi lỳ với máy photocopy.
Tới lần thứ 9 tôi chạy lại máy
photocopy thì thấy bên ngoài cửa kính, Ứng Nhan đang cúi người, gật đầu
đi tới chỗ này, bên cạnh là Hồ tổng mỹ mạo của chúng tôi.
Hồ tổng bình thường rất ít khi ở công ty, mà cho dù có ở công ty vẫn rất rất ít khi ghé ngang bộ phận của chúng tôi, bình thường đều do cặp phụ tá đắc
lực: nội vụ Ứng Nhan và nghiệp vụ