
xíu không nhìn kĩ là không thấy này, đồ ăn nóng sốt ngon tuyệt, mì sợi dai dai, ngay cả gia vị cũng được nêm nếm vô cùng đặc biệt. Tôi
ăn sạch bong nguyên tô lớn, tới chút nước canh cũng không còn.
Hành động này đã gây ra hậu quả nghiêm trọng, sau khi Ứng Nhan đưa tôi về
nhà không lâu, tôi phải ôm bụng lăn vào WC, tôi ngồi trền bàn cầu, một
bên thống khổ xoa bụng, một bên oán hận Ứng Nhan. Bà nó chứ, không chừng là do ông chủ quán trả thù Ứng Nhan, cho vào trong đó nước rửa mặt hay
nguyên liệu thừa gì đấy.
Bụng tôi trước giờ rất yếu, thường xuyên bị đau. Lúc từ WC đi ra, tôi không dám chậm trễ, vội vàng uống thuốc
tiêu chảy rồi mới dám ôm laptop lên giường.
Gần đây chẳng biết
Thiện Giải Nhân Y bận gì mà mỗi lần online đều chẳng thấy tăm hơi cậu
ta, hôm nay vào diễn đàn thấy ava cậu ta sáng trưng, tôi vô cùng vui vẻ
nhào tới: "Nhân Y, Nhân Y, mấy nay anh đi đâu thế? Em nhớ anh muốn chết
hà!"
Nhân Y ca ca dịu dàng xoay người ôm tôi, chứ không như trước nhào vào hôn tôi: "Tiểu Nước Tương, anh có bạn gái rồi."
Tôi sửng sốt, lòng bỗng dấy lên cảm giác mất mát buồn bã, cậu nhóc năng
động lúc nào cũng vây quanh tôi trên diễn đàn, lúc nào cũng bị tôi trêu
chọc, nay có bạn gái rồi, là mến, là yêu đó.
Tôi quăng ra cái icon tươi cười, nhưng mãi chẳng biết nói gì, chỉ gõ ba chữ: "Chúc mừng nha."
Cậu ta cũng mỉm cười: "Nước Tương, em cũng không nên treo bản thân trên mạng suốt ngày thế, ra ngoài tìm bạn trai đi."
Nhân Y ca ca hình như rất bận, nói mấy câu lại lặn mất tăm, không biết là log out hay invisible.
Nhìn cái ava xám xịt kia, cảm giác mất mát của tôi lại càng thêm mãnh liệt,
aii, mạng ảo là thế này đây, ai cũng có cuộc sống của chính mình, sẽ
không ai bên ai suốt đời, rồi cũng mỗi người mỗi ngã mà thôi.
Hiếm khi tôi lại đa sầu đa cảm, thương xuân bi thu cảm hoài thời gian của
nhân sinh như vậy, thế mà cái bụng tôi lại rất phá phong cảnh, bắt đầu
quặn lên, chẳng những đau bụng, mà còn có cảm giác lợm miệng buồn nôn,
tôi chỉ kịp nói với Chi Chi muội trên diễn đàn một câu: "Xong rồi, tôi
bị tiêu chảy!" Rồi thẳng hướng WC mà chạy.
Lần này bị tiêu chảy
thật nặng, chẳng giống những lần tiêu chảy trước kia chút nào. Trước đây bị tiêu chảy, tôi chỉ cần uống hai viên thuốc xổ là ổn, lần này chỉ sau khi tôi uống thuốc có mười phút, thì đã thế mạnh như nước mà ói tới mịt mù trời đất.
Tôi không biết mình đã vào WC bao nhiêu lần, chỉ
nhớ rằng liên tục sau đó, tôi vừa ra đã phải cắm đầu vào lại WC, ngay cả thay quần áo đi bệnh viện cũng không kịp, lần cuối vào WC thì tay chân
tôi đã bắt đầu run lên.
Trong bụng đã trống trơn, tuy không còn
cảm giác muốn tiêu chảy, nhưng đầu tôi càng lúc càng choáng, tay càng
lúc càng tê, tôi biết đây là tiêu chảy cấp nặng, bị mất nước rồi.
Bệnh này không nằm nhà nghỉ được, phải đi bệnh viện. Tôi thử thay quần áo
rồi đứng lên, còn chưa đi đến cửa, chân tôi đã nhũn ra, ngã ngồi trên
sàn nhà trơn nhẵn.
Trong nhà trống trơn, trên sàn mình tôi ngồi,
lặng im tới quỷ dị, tựa hồ thế gian chỉ còn lại một mình tôi, tôi ngồi
đó, khóc không ra nước mắt. Người đầu tiên tôi gọi là Tiểu Mĩ, cô ấy ngụ ngay dưới lầu. Điện thoại
reo rồi, nhưng sao Tiểu Mĩ lại tắt máy?!! Mới mười giờ mà, nha đầu kia
làm gì ngủ sớm thế chứ, chắc chắc là đi đâu đó làm chuyện "ba chấm" rồi.
Tiếp đến tôi bất đắc dĩ gọi điện cho An đại tỷ, dù biết rằng cuối tuần này
trời đẹp, An An nhất định là đang hò hẹn mờ ám dưới trăng cùng bạn trai. Nhưng tôi bây giờ không thể không làm phiền cảnh đẹp của người ta, cấp
cứu là chuyện khẩn trên giang hồ nha, bổn nương thực tình là không chịu
nổi nữa rồi. Máy An An bận! Tôi nghe mấy câu: "Số điện thoại quý khách
vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.",
đành run rấy gửi qua cái tin nhắn "Nghe điện thoại lẹ lên, em sắp chết
rồi này, mau tới cứu giá!"
An An hôm nay thật kì quái, ngay cả một câu ừ cũng không trả lời, tôi tuyệt vọng, hôm nay là cái ngày qué gì vậy!!!?
Trình Gia Gia ngay lúc khẩn cấp lại gọi điện thoại tới, đầu dây bên kia có
tiếng ồn ào, hình như anh đang đi trên đường, giọng Trình Gia Gia có
chút vội vàng: "Nha Nha, em giờ đang ở đâu? Có nhà không?"
Anh
không phải đang họp à? Sao lại đi ngoài đường gọi điện thoại cho tôi
thế? Mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng tôi cũng chẳng có sức để nghĩ nhiều. Những lúc thế này, chỉ cần có người giúp là đủ, cần gì phải quản chuyện tầm phào. Nghe được giọng Trình Gia Gia, tôi lệ chảy ròng ròng, mến
thương quá đi, tôi từ nay sẽ nhận anh làm người nhà!
"Tôi ở nhà, tiêu chảy." Giọng tôi thều thào yếu ớt, hiển nhiên là anh hết hồn.
"Em chờ đó, anh tới ngay." Trình Gia Gia nhanh nhẹn cúp điện thoại, tôi còn nghe trước đó có tiếng kèn xe gấp gáp kêu lên inh tai.
Tôi cuối
cùng cũng yên tâm, có người tới cứu rồi! Sàn nhà rất lạnh, nhưng tôi
đành ngã ở đó, xiêu xiêu vẹo vẹo, lúc nãy đang khẩn trương nên không
thấy gì, giờ trầm tĩnh lại, thấy toàn thân đều đang kêu gào, dạ dày thì
khỏi phải nói, tuy rằng đồ ăn thức uống đều đã nôn ra cả, nhưng cảm giác lợm miệng vẫn t