
quản lý Thọ, cô vừa mới tới thì cô ta đã sang đây vồ người đi."
Hóa ra không phải là suy đoán của mình tôi, đến cả Tiểu Lí cũng rõ ràng dụng ý của Thọ Phương Phương.
Tôi vờ giận, cười hì hì đánh Tiểu Lí một cái: "Tiểu Lí ca, anh cũng đừng
hại tôi, lời này để Thọ kinh nghe được thì chẳng phải phận tôi xong rồi
sao?"
Tiểu Lí né bàn tay tôi đánh, tiếp tục cười: "Không sao đâu, có chúng tôi bảo kê, Thọ kinh không dám o ép cô đâu."
"Aii", cái này...Tôi thật sự thở dài, Ứng Nhan không bảo vệ tôi lại càng tốt,
nếu bảo vệ tôi thật, Thọ kinh chẳng phải sẽ càng o ép tôi hơn sao?
Tiểu Lí khó hiểu, nhăn mặt nhìn tôi: "Thở dài cái gì thế?"
Tôi buông hóa đơn với chai hồ dán, hai tay chống má: "Công ty nhiều mỹ nữ
như vậy, anh nói thử xem tại sao Thọ Phương Phương lại chỉ nhắm vào
tôi?"
Tiểu Lí cười ha ha, tay chân lưu loát xốc lại một chồng hóa đơn đẩy sang cho tôi: "Bởi vì tôi để ý thấy quản lý Ứng gần đây đặc
biệt chiếu cố cô, cô có bao giờ thấy anh ấy tha cho người đi trễ chưa?"
Đúng thế thật, nhưng mà ai biết được tâm tình của thành phần cấp cao Ứng
Nhan thay đổi thế nào đâu, tôi tiếp tục thở dài: "Đó là anh ta để ý thấy Thọ kinh lần trước làm khó dễ tôi, nên áy náy thôi. Ai mà biết được khi nào ông cố nội đó mới buông tha tôi, từ giờ đến đó thì Thọ kinh còn o
ép tôi dài dài."
Tiểu Lí nhìn tôi cười: "Cô chưa từng nghe \'vì thương sinh yêu\'* sao?"
[vì thương sinh yêu: từ thương hại trở thành yêu'>
Tôi quên mất cái chân bị thương, nhảy dựng lên đánh anh ta: "Thương yêu cái gì hả? Tôi với quản lý Ứng trông như có khả năng yêu nhau lắm hả? Trong lòng người ta ngay từ đầu đã không nghĩ gì tới phụ nữ rồi, anh quá xem
thường anh ta đó."
Tiểu Lí vỗ đùi: "Nha Nha ơi là Nha Nha, không
phải tôi coi thường anh ấy, mà là cô đánh giá anh ấy quá cao. Đàn ông mà không để ý phụ nữ thì chẳng lẽ làm hòa thượng sao?"
Tôi với Tiểu Lí cười nói đủ thứ chuyện về Ứng Nhan với Thọ Phương Phương, buổi sáng
nhanh chóng trôi qua. Thời gian lãnh đạo đi vắng không khí thật thoải
mái quá đi! Tôi với Tiểu Lí trong lòng vẫn đang cảm tạ nhiệt liệt Thọ
Phương Phương, nếu không có cô ta lôi Ứng Nhan đi thì chúng tôi sao có
thể tự do tự tại cả buổi sáng được?
Lúc gần tan tầm, tôi với Tiểu Lí nghỉ ngơi một chút. Tôi tự nhiên ngồi trên cái ghế to bự của Ứng
Nhan, đắc chí xoay qua xoay lại, vô tình ánh mắt rơi xuống màn hình máy
vi tính chưa tắt của Ứng Nhan. Cái...cái nằm ở góc máy là cái gì vậy??
Một cái hình chim cánh cụt con không ngừng chớp tắt!
[Lưu ý : biểu tượng của phần mềm chat QQ vô cùng thông dụng ở Trung Quốc là một con chim cánh cụt.'>
Ứng Nhan mà cũng chat chit ư?!!!!!!!!!! Tôi hoảng hồn nhìn đôi mắt lấp lánh của con chim cánh cụt, móng vuốt
trên tay tôi có cảm giác mất kiểm soát, tôi rất muốn lâp tức bay lại
trước xem thử, nhưng Tiểu Lí theo sát tôi tới từng centimet, đi ăn cơm
cũng cùng tiến cùng lùi. Quá đáng nhất là, ba giờ liền mà anh ta vẫn
không đi WC, ba giờ luôn, Tiểu Lí ca thật chẳng phải người phàm rồi!
Tôi nghĩ rất nhiều biện pháp để đánh lạc hướng Tiểu Lí.
Tôi tràn ngập hi vọng đề nghị: "Aii, giữa trưa thế này, Tiểu Lí ca anh không đi chơi bài sao?"
Tiểu Lí ca thân thiết dị thường, nói: "Chân cô bị thương, một mình ở trong này nhàm chán lắm, tôi ngồi đây với cô cho vui."
Tôi lập tức lắc đầu: "Không cần, không cần nói chuyện với tôi đâu, tôi úp sấp lên bàn ngủ một lát là được."
Tiểu Lí vỗ vỗ đầu tôi: "Khách khí với tôi làm cái gì. Dù sao bên ngoài cũng đủ chân đánh hết rồi, có ra cũng chẳng được chơi."
Tôi lệ chảy ròng ròng, ca ca, anh cũng thật tốt với tôi quá đi...
Rơi vào đường cùng, tôi đành dùng phương pháp khác: "Tôi thèm uống trà sữa
quá, Tiểu Lí, anh có muốn uống không? Tiếc cái chân tôi đi không tiện,
hay là anh mua lên giúp tôi nhé?"
Tiểu Lí nhanh chóng phản ứng,
nhấc điện thoại trên bàn lên, bắt đầu quay số: "Có gì khó khăn đâu, tôi
gọi điện cho họ giao hàng tới đây là được rồi."
Tôi tiếp tục lệ chảy ròng ròng, ca ca à, sao đến số điện thoại quán trà sữa mà anh cũng nhớ thế?
Tiểu Lí còn chiếm cứ máy vi tính, chơi cái trò mà nghe nói chỉ nữ sinh mới
thích, gà như tôi mà còn qua cửa ầm ầm, trò Zuma! Tiếng pháo bom nổ đùng đùng, con chim cánh cụt kia vẫn đang quyến rũ nháy mắt với tôi.
Thiệt là bi kịch, lệ rơi như mì sợi luôn rồi...
Quá trưa một chút, Ứng Nhan vẻ mặt mệt mỏi trở về văn phòng. Tôi vẫn chưa
động thủ gì được, chỉ biết trơ mắt nhìn Ứng Nhan ngồi vào máy vi tính,
lòng tôi lửa đốt không yên, dán dán hóa đơn thanh toán.
Tiểu Lí
ca vô cùng tốt bụng rốt cục cũng bị Thọ Phương Phương sai đi đón khách,
Ứng Nhan gọi một thực tập sinh phòng nội vụ là Tiểu Vương vào giúp. Vì
thoát được sự quấy nhiễu của Thọ Phương Phương, nên tâm tình của hắn vô
cùng khoái trá, vừa làm việc vừa lộn xộn cười khẽ. Một lát sau lại qua
xem tiến độ của tôi, nói An An huấn luyện tôi khá tốt, có muốn được điều qua bên nội vụ làm không.
Tôi đang thấy cực kì phiền toái mà hắn thì lê thê dài dòng như Đường Tam Tạng. Tôi như đang thấy con ong Chí
Tôn Bảo trong truyền thuyết, ông ong