
đuổi đi rồi.”
“Cậu say rồi, đừng uống nữa?”
“Chưa có say! Cậu cảm thấy Trần Phương rất khốn nạn đúng chứ? Khi đó
vứt bỏ Minh Nguyệt, hiện tại còn mặt dày trở về tìm cô ấy, khốn nạn đúng không?”
“Khốn nạn. Đừng uống nữa.”
“Cậu cũng cảm thấy khốn nạn a? Đông Tử nói hắn vô sỉ.” Giơ bia lên
lại uống vài hớp, lẩm bẩm nói, “Tớ và Trần Phương có gì khác nhau? Khi
đó vứt bỏ cô ấy không quản, qua lâu như vậy mới quay về tìm cô ấy, Không phải đều vô sỉ giống nhau sao. . . . . .”
“Đàm Vi!” Cẩn Ngôn đoạt lấy lon bia quát khẽ, “Đừng uống nữa có nghe hay không!”
“Đông Tử nói đúng, tớ dựa vào cái gì cho rằng cô ấy đang đợi mình? Dựa vào cái gì, tớ dựa vào cái gì?”
Chưa từng thấy hắn tinh thần sa sút thất chí như vậy, Cẩn Ngôn nhất
thời ngẩn ra, muốn nói vài ba câu an ủi lại lắc đầu cười khổ, mấy đạo lí đó nói ra rất cứng nhắc, nếu nói ra ngay cả chính hắn đều cảm thấy vô
vị.
“Tớ nhìn thấy cô ấy đi coi mắt người khác, một người lại một người,
mà tớ chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn, không có tư cách hỏi vì sao. . . . . . Vì sao chứ?” Hắn gục xuống bàn từ từ nhắm mắt lại nhẹ giọng nói, “Cô
ấy nói muốn tìm bạn trai kết hôn. Cô ấy muốn tìm người kết hôn đúng
không . . . . . Cô ấy còn không muốn nghe tớ giải thích, tớ đồng ý giải
thích chuyện của Diệp Lam, nhưng cô ấy không nghe, vì sao không nghe?”
Cái gì gọi là đồng ý giải thích? Cẩn Ngôn dở khóc dở cười.”Đây là lỗi của cậu, hẳn là ở ngay lúc đầu phải nói cho nhỏ đó nghe Diệp Lam đã
quay về.”
“Không, không phải. . . . . . Diệp Lam là Diệp Lam, Nhóc là Nhóc,
Diệp Lam trở về không quan hệ đến tớ, các cô ấy hai người họ càng không
quan hệ với nhau. . . . . . Một chút quan hệ đều không có vậy vì sao
phải nói cho cô ấy nghe?”
“. . . . . .” Ngu xuẩn đến cùng, thật muốn lấy bình rượu tạt cho hắn tỉnh lại.”Nữu Nữu đã nói gì với cậu sao?”
“Cô ấy nói, không muốn tớ quấy rầy cuộc sống của cô ấy.”
“Ồ, vậy cậu đã không quấy rầy, tự mình đi mua say?”
“Vậy cậu nói đi tớ có thể làm gì. . . . . .”
Thực buồn cười, việc làm ăn thì như cáo, ở phương diện tình cảm lại
như kẻ ngốc, nói không được quấy rầy thì sẽ không quấy rầy? Xuất ra mấy
chiêu dùng trong giới thương trường tình trạng cũng đâu đến mức như bây
giờ. Nhưng Cẩn Ngôn biết hắn không dám. Bởi vì sợ lại phạm sai lầm.
Đàm Vi khép hờ mắt, đột nhiên cười cười.”Bùa hộ mệnh của tớ. . . . . . Không thấy nữa.”
“Hử?” Không phản ứng kịp.
“Cô ấy nói đúng, lúc trước tớ vứt bỏ cô ấy, hiện tại tớ không có tư
cách, tớ không có tư cách quản cô ấy.” Nghiêng ngả chao đảo đứng dậy,
đầu thật chóng mặt, chân đụng vào bàn nhưng đau lại là ở trái tim. Lòng
bàn tay trống trơn, sợi dây chữ Thập kia đâu rồi? Trước mặt giống như có hình ảnh một cô nhóc nhỏ nhắn tóc dài, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng nói : cậu đừng bỏ lại tớ mà, đảo mắt một cái lại biến
thành một cô gái trưởng thành tóc ngắn, ánh mắt lạnh như băng nói với
hắn: anh không có tư cách quản chuyện của tôi . . . . . . Ý, cảnh vật
chung quanh sao lại quay cuồng rồi. . . . . .
“Đàm Vi!” Cẩn Ngôn chậm một bước, không thể đỡ được thân hình đằng trước đột nhiên ngã xuống.
Minh Nguyệt rốt cục chịu không nổi nữa, cả đêm hai con mắt của Nữu
Nữu cứ như có đổ keo dán chặt trên người cô, lại không chịu hỏi, chỉ lộ
ra biểu cảm nửa cười nửa không.”Muốn hỏi cái gì cậu cứ hỏi đi bà nội của tôi ơi.”
“Tớ không bức cậu nói a.”
“Đúng vậy đúng vậy, là tớ cứ nhất định lôi kéo cậu dốc bầu tâm sự!”
“Tớ đây liền cố hỏi một chút đi.” Nữu Nữu cởi giày ngồi xuống trên giường cô, “Đông Tử đến mấy lần rồi?”
“Uhm.” Chuyện cho tới giờ cô không giấu diếm nữa.”Dưới lầu gặp nhiều
lần, còn có hai lần đụng mặt ở trường học. Không biết giở bệnh thần kinh gì, tớ hỏi hắn làm gì, hắn luôn nói tiện đường.”
Tiện đường, tiện thường xuyên như vậy cũng cần kỹ thuật nhất định
đúng không?”Bà chị à, chị đừng nói không biết anh ta có ý đồ gì nhé.”
Minh Nguyệt quay mặt hừ một tiếng.”Tớ nào biết anh ta có cái ý đồ quỷ nào chứ!”
“Xế chiều hôm nay hắn. . . . . .”
“Xuy. . . . . .”
Coi cô là ngựa đúng không, đang muốn giơ tay chọc buồn cô bạn, liếc
thấy trên mặt cô bạn nổi lên rặng mây đỏ ửng Nữu Nữu lại rụt tay về. Có
biến! Hẳn là không chỉ là Đông Tử đơn phương có cảm giác.”Cậu cảm thấy
Đông Tử là người thế nào?”
“Người thiếu kiến thức pháp luật, lưu manh, trên cánh tay còn có vết
xăm đầu con hổ, tớ còn tưởng mèo chứ. Làm việc ở trong hộp đêm còn được
coi là người tốt hả? Nói chuyện không có phẩm vị, trên cổ còn đeo một
cái vòng cổ quê mùa, hút cigar, giống nhà giàu mới nổi, hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi ngay cả một người bạn gái chính thức đều không có, chỉ
biết tối ngày chơi bời với mấy đứa con gái teen, cậu nói xem? Thế nào?”
Nữu Nữu ngẩn ngơ.”Điều tra thật cẩn thận. . . . . .” Ngay cả hắn có bạn gái hay không đều đã điều tra ra.
“Rắm, ” Minh Nguyệt thẹn quá hóa giận, “Tớ điều tra anh ta làm chi! Nói cái khác đi, suốt ngày nói về anh ta chán muốn chết.”
“Uhm, nói cái khác. Cái kia, ” nhìn sắc mặt của cô bạn, do dự mà hỏi, “Trần Phương rốt cuộc là có ý tứ gì?”
Cô ngẩn n