
n nôn thế chứ?
- Đấy là họ hoạn nạn có nhau chứ.
- Anh thắng rồi.
Cả một hành trình tham quan sân trường, ấn tượng duy nhất lưu lại trong đầu Bạch Nặc Ngôn là một đôi tình nhân ôm hôn thắm thiết, đầu óc cô quả nhiên không tốt đẹp mà.
Còn có một chuyện khiến cô rất xấu hổ, khi cô và Mạnh Tân Duy đi về phía cổng trước của trường đại học, họ vốn định ra ngoài, nhưng sân trường rộng như mê cung với rất nhiều ngã ba khiến họ lạc đường. Họ đành vừa đi vừa hỏi đường, sau đó còn xem bản đồ, nhưng vẫn không hiểu lắm.
Mà buồn cười nhất là, cô và Mạnh Tân Duy đi rất lâu, lại quay về vị trí ban đầu.
Đến từ cửa sau, về từ cử sau.
Hai chân cô đều đã mỏi nhừ, kết quả là đi trọn một vòng luẩn quẩn.
Cô bước ra từ cửa sau trường, trong đầu vẫn âm thầm cằn nhằn Mạnh Tân Duy, đã
không biết đường còn hại cô mệt đến vậy.
Mạnh Tân Duy trả lời cô:
- Em thông minh cơ mà, sao phải bắt một người tầm thường như anh chỉ đường chứ?
- Lỡ chân một bước thiên cổ hận. Em cũng đâu khiến anh dẫn đường đâu.
Sắc mặt Mạnh Tân Duy vẫn không thay đổi:
- Bạch Nặc Ngôn, chính em cũng nói không nên đi lại lung tung.
- Em nói lúc nào?
- Nếu như tai em không bị nghễnh ngãng.
- A, chính tai anh có vấn đề ý.
- …
- Em sợ độ cao lắm, anh đưa em lên cao như vậy, nhỡ ngã xuống thì biết làm thế nào?
- Trong tình huống thông thường thì không bao giờ ngã xuống đâu.
- Em là người mang vận đen thiên phú đấy, những chuyện đen đủi người khác không bao giờ gặp vẫn có thể xảy ra đối với em.
- Nhưng đây cũng đâu cao đến nỗi thế.
- Anh đâu có ở trên này nhảy xuống, nên đối với anh đương nhiên không cao rồi, nhưng em lại thấy rất cao.
- Chỗ này không cao đến nỗi thế đâu, nếu đứng chỗ thấp hơn nữa sẽ không thể đạt hiệu quả sân khấu.
- Em ngã từ trên này xuống dưới mới đạt hiệu quả sân khấu tốt nhất, đúng không? Anh đang nghĩ thế đúng không? Sao lòng dạ anh lại độc ác đến thế chứ?
- Bạch tiểu thư, em chỉ đứng trên đó một lúc thôi, sẽ không có chuyện gì không hay xảy ra đâu.
- Vạn nhất em ngã xuống thì phải làm sao bây giờ? Người đau là em nhé?
Bạch Nặc Ngôn buồn bực.
Đương nhiên, nhân viên hậu đài kia lại càng bực tức hơn cô.
Mạnh Tân Duy lắc đầu, phất tay với nhân viên kia, tươi cười đi về phía Bạch Nặc Ngôn:
- Em thật biết cách cư xử đấy.
- Em vì an toàn của chính mình.
Cô thoáng nhìn lại phía giàn giáo.
- Thật rất cao mà, em sợ đến phát run, nếu ngã thẳng từ trên đó xuống thì sao, em phải biết quý trọng cái mạng nhỏ của em chứ.
- Em xem trong các chương trình biểu diễn của các ca sĩ khác, đều có một vài động tác khó tương đối mạo hiểm, giàn giáo cao 10 tầng thì đã là gì, thậm chí đôi khi còn nguy hiểm đến tính mạng cơ.
- Đấy là tự thách thức với bản thân để thể hiện phong thái đối với người hâm mộ.
Bạch Nặc Ngôn thở dài:
- Em thích căn bản hơn.
Cô vừa cười vừa nói:
- Chẳng nhờ ai nhắc nhở, em đây vốn là người sợ chết. Em kể anh nghe nhé, mỗi khi em xem phim thấy các điệp viên bị tra tấn cũng quyết không tiết lộ bí mật quốc gia, lúc đó nếu là em, em sẽ lập tức khai ngay bí mật cho đối phương, miễn họ đừng hành hạ em là được.
Mạnh Tân Duy hít sâu thở dài:
- Sau khi em tiết lộ bí mật quốc gia, em vẫn sẽ bị trừ khử.
- Nhưng dù sao vẫn không bị tra khảo, chết cũng chết thoải mái hơn. Con người quan trọng nhất là không phụ bản thân, mà cũng chẳng phụ người. Con người ai chẳng phải chết, vậy sao phải cố gắng làm việc tốt. Anh nói thử xem, cái người tên Lôi Phong chết từ 8 trăm năm về trước, ai ai cũng đều ghi nhớ công ơn của ông ta. Nhưng mà ông ta biết được cái con khỉ, những điều đó với anh ta mà nói cũng đâu có ích lợi gì. Đối với bản thân em, không gì tốt bằng thực tế, những lời giả nhân giả nghĩa không phải mang đến cho em nghe đâu, em sợ sẽ làm ô uế sự thiêng liêng cao quý đó.
Mạnh Tân Duy chủ động ngăn cô:
- Đừng lạc đề nữa, hãy cân nhắc về chương trình biểu diễn đi.
Con người không cần đòi hỏi quá cao, ít nhất đó là quan điểm của Bạch Nặc Ngôn. Các ngôi sao thường sử dụng vũ điệu sôi động, nếu cô không thể nhảy như họ, người hâm mộ chắc chắn sẽ thất vọng. Đối với kiểu người như Bạch Nặc Ngôn, nói thẳng một câu, trong liveshow trực tiếp, nếu để cô khiêu vũ sẽ thành trò cười, nên đạo diễn và người xem cũng không yêu cầu cô làm việc này. Cô thích hát nhạc trữ tình, đặc biệt những ca khúc có tiết tấu chậm và buồn, không phù hợp với các chương trình liveshow trực tiếp. Mỗi khi cô cất tiếng hát, toàn bộ hội trường sẽ chìm trong một không gian yên tĩnh, nhưng ngay sau khi ca khúc kết thúc, không khí trong lễ đài lập tức bùng nổ.
Khi cô một mình đứng trên sân khấu được thiết kế rất cao, cô cảm thấy thật sự sợ hãi. Chẳng biết ai nghĩ ra trò này để chỉnh cô nữa. Mỗi khi sợ hãi, cô sẽ trở nên trầm mặc, nhưng trường hợp hiện nay không cho phép cô được im lặng, cô chỉ có thể tiếp tục hát.
Tại thời điểm này, sâu thẳm trong lòng cô chợt dâng trào một cảm giác tự tin vô cùng mãnh liệt, sân khấu này hoàn toàn thuộc về cô. Vì với mỗi động tác của cô sẽ khiến khan giả cuồng nhiệt la hét, vì mỗi lời nói của cô lập tức đủ để điều khiển