
điên cuồng làm việc, tuyên truyền cho album mới chuẩn bị phát hành. Cô không phải là người thích bận rộn, nhưng cũng không muốn để bản thân được nhàn rỗi. Ngay từ thời đại học, cô đã không ôm ấp những lý tưởng xa vời, cô cũng chẳng bao giờ đứng nhất lớp hay đạt học bổng cả, lại càng không dám mơ tới việc dành học bổng du học. Có khi cô ngẫu nhiên nghe được từ các bạn cùng lớp hả hê hay bất mãn kể chuyện nhiều người đi cửa sau với ban lãnh đạo nhà trường, vì vậy những sinh viên dù có thành tích xuất sắc đạt yêu cầu nhưng gia đình neo đơn muốn xin học bổng đều sẽ bị đánh rớt. Thậm chí còn ly kỳ hơn, nam sinh nào đó cùng bạn gái muốn xin học bổng du học, rõ ràng hai người đều có thành tích ngang nhau, nhưng anh ta đã lén lút nhờ dìm kết quả của bạn gái xuống để cướp học bổng từ tay cô này. Từ trước đến nay Bạch Nặc Ngôn không bao giờ quan tâm đến những chuyện Bát Quái tào lao như vậy, nên lần đầu tiên nghe được, cô liền cho rằng anh ta tuyệt đối là một người đàn ông thông minh cực phẩm, trực tiếp bắt tay cùng với ban lãnh đạo giải quyết vấn đè một cách hiệu quả. Nhưng đến lần thứ hai, cô lại thấy cô gái kia thật ngu ngốc, đáng bị đàn ông đối xử như vậy, thử nghĩ mà xem, đàn ông không lừa gạt những cô nàng như thế thì đòi lừa ai chứ?
Cô bắt đầu cảm thấy chán chán. Và rồi cô bị rơi vào một vòng tuần hoàn, đầu tiên là nhàm chán, từ đó sẽ chìm vào hồi ức về chuyện đã từng xảy ra. Rõ ràng lúc đầu cô không hề chủ định đào bới lại những điều đã chôn sâu trong lòng đó, nhưng hôm nay những chi tiết quan trọng này lại hiện ra sống động từng ly từng tí trong đầu cô, giống như là muốn lột trần hoàn toàn thời thanh xuân của cô.
Bạch Nặc Ngôn đến lục lọi cả công ty để tìm trong album mới một ca khúc có tên “Không thể quên”.
Lời ca:
Nếu một ngày nào đó
Ta gặp lại nhau
Em sẽ gượng cười thật tươi
Hay là vờ như không thấy
Mỗi khi mơ về ngày đó
Lòng lại thật đau
Vết thương lòng vẫn luôn khắc sâu trong tâm trí
Biến những lời hứa triền miên
Kết thành băng đá dưới biển sâu 3000m
Không thể quên được anh cũng tốt
Sẽ cùng em vui đùa, cùng em rơi lệ mỗi lúc tổn thương
Từng kỷ niệm
Như một bộ phim
Mỗi hình ảnh đều khiến tim em nghẹn ngào xúc động
Không thể quên được anh
Người đã khiến em tuyệt vọng, khiến em đau khổ
Từng âm thanh
Giống như dao nhọn
Đâm vào tình yêu đau đớn của em.
Tình yêu vốn không hề đẹp đẽ
Tình yêu vốn không hề đau đớn
Khiến em đau đến vậy
Chỉ có thể là anh
Sau khi thu xong bài hát, Bạch Nặc ngôn uống hết ly nước Uông Đàn đưa tới, nước rất nhạt nhẽo, đôi môi cô cảm thấy vô vị vô cùng.
Ngồi đợi bên ngoài phòng thu, những hồi tưởng lại trở về. Hôm nay khi viết ca khúc này, cô thật ra chẳng có hứng, tùy tiện viết lới, sau đó ghép nhạc vào. Nhưng vào giây phút hát lên ca khúc, trái tim lại thình thịch gõ nhịp, đâu đó trong não hiện lên một đôi tình nhân đã chia ly, nhiều năm sau khi đã thành gia lập thất, mỗi người có một cuộc sống riêng, họ tình cờ gặp lại nhau. Cảm giác đau đớn khi gặp gỡ thật không sao sánh được. Nỗi đau ban đầu, có lẽ vì gia đình mà chẳng thể bên nhau, nhưng sau đó họ nhận ra điều đau đớn nhất chính là ngày đó không thử cố gắng một lần, để bây giờ, tình yêu không thể quay về, họ nhìn nhau như hai người xa lạ, mãi mãi không thể quay về.
Trả giá đều là thật, yêu thương cũng là thật, chia tay cũng là thật, gặp gỡ cũng là thật, tất cả đều là thật, mà sao nhìn đi nhìn lại hết thẩy đều giả dối.
Cô hơi oán giận, chuyện buồn của người ta, lại tự nhiên đem ra tự hành hạ bản thân.
Uông Đàn chẳng biết nghe được tin gì, cao hứng bừng bừng lao tới:
- Này này, có tin tốt nhé, cô đoán xem là gì nào?
Cô chẳng có hứng thú, trả lời:
- Cô trúng xổ số à, giải 500 vạn?
Suy nghĩ một lát, cô lại nói:
- Có chia cho tôi một nửa không?
Uông Đàn bị cô đả kích:
- Trong đầu cô chỉ có tiền thôi à?
- Có gì có thể quan trọng hơn tiền sao?
- Người chồng tương lai.
Uông Đàn khẽ nghiến răng.
Bạch Nặc Ngôn dường như hơi hứng thú.
- Chồng tương lai của tôi, giờ còn đang chăm sóc vợ khác của hắn đấy!
- Vậy cô tìm người chồng khác chăm sóc cô đi.
Cô cười giễu:
- Tôi không thừa hơi như thế đâu.
Cô nói đâu có sai, tiền mang đến cho cô cảm giác an toàn hơn bất cứ điều gì, bởi vì cho đến bây giờ tiền không có chân, không thể nói đi là đi. Nhưng đàn ông lại không được như thế, chân dài, lòng lớn, tại sao lúc đến và đi lại khác nhau đến thế?
Uông Đàn không trêu chọc cô nữa.
- Tôi vừa được tin, tập đoàn Hoàn Nghệ gọi tới, thông báo chọn cô là người đại diện đấy.
- Ừ.
Cô gật đầu, như chẳng có gì to tát cả.
- Sao cô lại phản ứng như vậy.
Bạch Nặc Ngôn đứng dậy, nói:
- Cô cứ xem nhưvì tôi quá kinh ngạc, đến mức cơ mặt thành ra không thể thay đổi đi.
- …
Trên thực tế, Bạch Nặc Ngôn nhớ lại, từ trước đến nay, dường như Bạch Nặc Ngôn chưa bao giờ tỏ ra đặc biệt phấn khích hay đặc biệt thất vọng. Vì mỗi khi có chuyện phát sinh, cô sẽ nghĩ ngay đến kết quả tốt nhất và kết quả xấu nhất, nếu kết quả tốt nhất xảy ra, đối với cô chẳng qua chỉ giống như trong tưởng tượng, mà nếu đó là trường hợp xấu nh