
, tuyệt mỹ khiến Cảnh Chi Giới khắc sâu ấn
tượng, anh nghĩ, anh chưa từng thấy bàn chân nào mỹ lệ hơn bàn chân này! Chạm vào mắt cá chân của cô vô cùng thoải mái, da trắng nõn làm ánh mắt của anh trầm lại, anh không khỏi đoán da thịt ở những chỗ khác trên
người cô, khẳng định là cũng nhẵn mịn, mềm mại, trắng nõn như vậy… Cảnh
Chi Giới hít sâu một hơi, đè xuống mơ mộng bay xa kia.
Lúc này đây Nhân Nhân cảm giác cô không còn là nữ hoàng tình yêu được nuông chiều nữa, cô bối rối cúi xuống ngắm động tác ôn nhã của Cảnh Chi Giới, khi giày cao gót được đi vào, cô cảm thấy thì ra là anh chính là
người cô đợi chờ đã lâu, bạch mã vương tử trong mộng. Vô số đàn ông theo đuổi cô, trái tim cô lại luôn luôn trống rỗng. Cô được nhiều đàn ông ái mộ vây quanh, buổi tối lại luôn lăn lộn khó ngủ, cảm giác hiu quạnh
giống như con kiến đang gặm trái tim cô. Cho đến lúc này, trái tim cô
mới chính thức rung động, tay anh nắm giữ ở mắt cá chân cô, mỗi một cọng lông của cô cũng tựa như đang thét chói tai. Sau đó cô hiểu — Thì ra
người cô một mực tìm kiếm đợi chờ chính là người đàn ông này, nhà thiết
kế phần mềm của Thập Phương, Cảnh Chi Giới.
Ngày này, giờ phút này, lúc Cảnh Chi Giới giúp cô đi giày cao gót, trái tim Nhân Nhân đã bị bắt làm tù binh.
~~***~~
Theo đuổi đàn ông có ba quy tắc.
Một, vĩnh viễn không làm cho anh ta cảm thấy cô rất dễ dàng nắm bắt.
Hai, cho dù nắm bắt được, vĩnh viễn đừng làm cho anh ta cảm thấy cô sẽ dính lấy anh ta không đi.
Ba, cho dù muốn dính lấy anh ta không đi, vĩnh viễn cũng nên giữ lại một chút khoảng cách giả vờ thần bí.
Ở bên trong bản chép tay Nhân Nhân vô cùng thận trọng vạch ra ba quy
tắc lớn này, nỗ lực thi hành nhiều năm, cộng thêm sự thanh xuân mỹ lệ
của cô, quả thực là tới một người nắm giữ một người, ngoại trừ GAY, chỉ
cần bị cô phóng điện qua, không có một người có thể chạy ra tìm đường
sống. Cho nên lịch hẹn của Nhân Nhân luôn luôn xếp đầy sổ, bữa ăn tối
của Nhân Nhân, vĩnh viễn không thiếu người theo, mỗi gặp là một ngày vui vẻ, điện thoại của Nhân Nhân, vĩnh viễn vang không ngừng.
Nhiều năm Úy Nhân Nhân hưởng thụ chúng sao vây quanh trăng, thật sớm
bị ánh mắt chúng đàn ông quý trọng cảm mến làm hư, hiện tại, tới Cảnh
Chi Giới miễn dịch, cô có thể nào tiếp nhận!? Không, trong thế giới của
Úy Nhân Nhân không có hai chữ thất bại này.
Úy Nhân Nhân vì Cảnh Chi Giới tuấn tú kia đến bạo phát mất ngủ.
Nguyên nhân đột nhiên chân chính mất ngủ là — sau khi Cảnh Chi Giới giúp cô giải vây, cô vì biểu đạt cảm tạ, lần đầu tiên cô chủ động mời người
khác uống cà phê.
“Không cần!”
A A ~~ Anh ta vậy mà lại nói như thế!?
Ầm! Úy đại mỹ nữ lần đầu tiên nếm mùi đau khổ khi bị từ chối, quả
nhiên rất đau, đau đến không chịu được, hơn nữa rất buồn. Cô lập tức âm
thầm thề, không phóng điện chết Cảnh Chi Giới thề không bỏ qua. Không mê chết anh ta, ba chữ – cô – Úy Nhân Nhân đảo ngược lại, lại viết ngược
lại nữa.
Nỗ lực hành động của Nhân Nhân thật kinh người, vận dụng các loại
quan hệ, không tới ba ngày, ngay lập tức tra ra rõ ràng lai lịch của
Cảnh Chi Giới, kết quả — cô vừa mừng vừa sợ hãi.
Kinh ngạc chính là, phần mềm anh thiết kế đoạt giải vô số, hai mươi ba tuổi thì lấy được giải thưởng tinh anh xã hội, lợi hại!
Vui mừng chính là, đồng nghiệp Trần Dĩnh của mình học cùng đại học
với anh, anh chính là học trưởng của cô ấy, hì hì hì! Muốn giết kẻ địch
trước tiên nhất định phải hiểu rõ quân địch, Trần Dĩnh à Trần Dĩnh, Nhân Nhân khẩn cấp muốn nói lời khách sáo ra khỏi miệng.
Còn sợ hãi chính là, Trần Dĩnh là người phụ nữ máu lạnh cực kỳ, động
một chút là khinh thường mà hừ người khác, muốn lời nói khách sáo với cô ấy, mặc dù sẽ không khó khăn so với lên trời, nhưng khẳng định gian khổ hơn so với trèo lên đỉnh Everest.
Úy Nhân Nhân thật vất vả mới hẹn Trần Dĩnh quái gở lạnh lùng về nhà
uống cà phê. Vì ứng phó người phụ nữ vừa ít nói vừa vô cùng tẻ ngắt này, Nhân Nhân tìm thêm Ôn Hà Phi tiểu thư cùng tiếp khách.
Hương vị cà phê Pháp như làn gió thổi vào tràn ngập phòng khách, trên bàn ăn, Ôn Hà Phi nhiệt tình giúp mọi người pha cà phê.
“Tổ trưởng, cậu muốn thêm mấy viên đường?” Hà Phi hỏi.
“Cho tớ thêm thứ khác để thay thế đường, tớ sợ béo” Nhân Nhân nói.
Hà Phi nói một tiếng “Cũng được”, đưa cho cô; nhưng ngay sau đó lại
hỏi người toàn thân mặc đồ đen, vẻ mặt nhàm chán chính là hình thức của
Trần Dĩnh. “Vậy cậu thì sao, mấy viên đường?”
Trần Dĩnh liếc Hà Phi một cái. “Tớ uống cà phê đen, như vậy mới thưởng thức được hương vị cà phê”
Oa a ~~ cà phê là Nhân Nhân muốn Hà Phi pha, Hà Phi nhất thời trầm
mặt xuống đưa cà phê tới. “Này!” Quản cậu đi chết sao! Vừa uống vừa cười trộm
Trần Dĩnh uống một ngụm, từ từ đặt chén xuống, ưu nhã đưa khăn giấy
lên lau miệng, sau đó, cô phun một tiếng. “Phì” đến Hà Phi biến sắc mặt
tại chỗ.
“Cậu phì cái gì!?”
Nhân Nhân tức thì che miệng Hà Phi, đè cô ngồi xuống xong, thấp giọng lặng lẽ nói bên tai Hà Phi: “Nhẫn nại, tổ trưởng có việc nhờ cậy cô ấy
đó ~~”
Hà Phi giận đến ra sức rót cà phê không nói gì, Trần Dĩnh thì l