
ghi. Cô thật sự muốn gọi
các cô ấy là hạng nhất!
“Không phải anh ấy, vậy là ai?” Thiên
Khởi bắt được sơ hở trong lời nói của Kỳ Trăn, đánh rắn tuỳ côn, nhưng
muốn biết bí mật của Kỳ Trăn.
“Không phải học sinh trường học.” Bị học muội tri kỷ ép hỏi, Kỳ Trăn đành tiết lộ một chút, thừa nhận mình có bạn trai.
“Như vậy nha...” Thiên Khởi liên tiếp gật đầu, cẩn thận nhắc nhở, “Chị Trăn, anh chị hẹn họ ở ngoài, phải cẩn thận đó... Nội quy trường học...” Cô
ấp a ấp úng nói đến quy định lỗi thời không thể yêu đương của trường
học.
“An tâm! Chỗ anh chị đến đều rất ẩn mật... Sẽ không bị bắt được!” Kỳ Trăn khoát khoát tay, tỏ vẻ không cần chú ý đến điểm này.
“Thật vậy chăng? Đi nơi nào? Nói cho em biết!” Thiên Khởi chơi xấu bên cạnh
Kỳ Trăn, ánh mắt khẩn cầu, cực kỳ muốn biết thế giới nội tâm của Kỳ
Trăn.
“Học muội, chị tới giúp em học, không phải kể chuyện tiểu
thuyết tình yêu.” Một mực tiến hành loại đề tài nhàm chán này, tốt như
vậy sao? Kỳ Trăn cười đến có chút xấu hổ.
“Nói đi, nói đi... Cả
ngày người ta trong nhà, cũng không thể ra cửa, cũng không biết lưu hành phương thức yêu đương gì...” Mắt to ngập nước nháy nháy, lộ ra khao
khát, nếu cự tuyệt cô bé, cặp mắt thanh tịnh kia sẽ bịt kín một tầng đau thương.
Yên lặng nhìn tiểu học muội rất muốn biết chuyện tình yêu của mình, Kỳ Trăn đưa ra điều kiện –
“Chờ chị xem hết bài tập thầy dạy kèm tại nhà cho em, nếu hoàn toàn đúng... Có lẽ chị sẽ kể một hai chuyện thú vị.”
“Thật vậy chăng?” Vốn đang thất vọng bây giờ lại có thần thái hưng phấn thay thế.
Aizzz! Bây giờ như thế nào đây?
Người nói chuyện yêu đương chính là cô, Thiên Khởi làm gì hưng phấn hơn cô? Loại cảm giác này thật là làm cho cô thẹn thùng nha!
“Thật!” Kỳ Trăn bất đắc dĩ thở dài, thật sự không có cách với tiểu nha đầu này! Độ dày da mặt của cô bé này thật tốt, đối với loại chuyện này không hề
thẹn thùng.
Bất quá, nên nói chuyện nào mới tốt...
Quan sát bài tập của Thiên Khởi, trong lòng có chút phiền não.
“Thời gi¬an sắp hết rồi, hôm nay dừng lại ở đây!”
Kỳ Trăn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã 8 giờ rưỡi rồi, cần phải về.
Thời gi¬an tự học buổi tối đã qua một nửa, cô phải nhanh trở lại ký túc xá,
đỡ phải sau khi buổi tối tự học kết thúc phải cướp phòng tắm.
Đây là thống khổ dừng chân, cái gì dùng đều phải công cộng... Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại không muốn về nhà ở... lại có thể ở ký túc xá
cùng mọi người chen chúc!
Ngày nghỉ trước kia có thể đến chỗ của Kỳ Hi, từ sau khi anh có bạn gái, cô cũng không tiện đến.
Bên cạnh cô cũng nhiều thêm một người đàn ông...
Cuộc sống, thật sự rất kỳ diệu!
Khi cô cho là mình sẽ cô đơn đến cùng thì không nghĩ tới bên cạnh lại sẽ
xuất hiện một người khác, anh lặng lẽ thay đổi cuộc sống của cô, mà
cô... cũng không có bài xích quá lớn, thay đổi theo...
Như vậy, rốt cuộc là tốt hay xấu?
Gần đây khi nghĩ đến Từ Trọng Hi, trong lòng Kỳ Trăn luôn luôn có một tia
ngọt ngào, sau đó lại trộn lẫn một chút nghi vấn, nhưng mà không thể nào mở miệng hỏi đến.
“Đúng vậy! Thời gi¬an vui vẻ trôi qua thật
nhanh.” Thấy sắc mặt hơi lo nghĩ của Kỳ Trăn, Thiên Khởi gật gật đầu,
không có tiếp tục giữ người, cực kỳ thức thời.
“Đúng vậy, tuần
thứ Tư rất nhanh tới rồi, em học bài tốt đó.” Kỳ Trăn sờ sờ đầu Thiên
Khởi, muốn cô ở nhà ngoan ngoãn đợi, đừng có chạy lung tung.
“Biết rồi! Cứ xem người ta là con nít.” Chu cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ giọng phàn nàn.
“Em vốn là con nít mà! Phải ngoan ngoãn học bài đó...” Sau khi dặn dò, Kỳ Trăn mới cầm ba lô lên rời đi.
“Em cứ ở trong nhà, không cần phải đi ra tiễn chị... Đi ra cảm lạnh sẽ
không tốt...” Săn sóc dặn dò từ cửa chính đóng mà biến mất, Thiên Khởi
tùy tiện cầm một chiếc áo lông mặc vào, nhanh chóng chạy lên sân thượng, đôi mắt trông mong nhìn Kỳ Trăn rời đi.
Thấy Kỳ Trăn đi, cô ngây ngốc đứng ở sân thượng, hồn phách coi như cũng đi theo Kỳ Trăn.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi!” Quản gia nâng cuống họng, lớn tiếng ồn ào, “Sao cô lại một mình đứng ở chỗ này? Cảm lạnh làm sao bây giờ?” Đưa xong Kỳ
Trăn, trở lại thư phòng tiểu chủ nhân, không thấy người, liền khẳng định cô đứng ở sân thượng tiễn biệt.
Thiên Khởi không nói chuyện, ngoan ngoãn để cho quản gia kéo mình về phòng.
Thấy cô thất lạc, quản gia mới vỗ vỗ bờ vai của cô, nhẹ giọng an ủi cô, “Tuần thứ tư rất nhanh đến! Đừng quá khó như vậy.”
“A di, con rất hi vọng có một chị gái như vậy đó!” Thiên Khởi ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, nhẹ giọng bày tỏ.
“Cô biết không có khả năng đó! Ba ba của cô chỉ có một mình cô một cái tâm
can bảo bối, ông cũng sẽ không tái giá.” Quản gia kiên định nói rõ.
“Con biết rõ...” Thiên Khởi nặng nề thở dài.
Từ sau khi mẹ của cô qua đời, ba ba vẫn rất cô đơn... Không còn tâm trạng
tiếp tục kinh doanh công ty... Nhưng cô lại là một cô bé gái suy yếu,
chẳng những không thể giúp ông, còn một mực phí tiền của ông...
Khiến ông giúp mình tìm bác sĩ, y tá... Thiên Khởi chu cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác mình thật sự rất vô dụng!
“Được rồi, không cần phải suy nghĩ lung tung nữa! Tôi đi mở nước ấm, cô