
cúi người
về phía anh ấy. Xin lỗi, anh Băng Thụy, cảm ơn tình yêu của anh; xin
lỗi, anh Băng Thụy, Đậu Đậu của anh không thể đáp lại tình yêu của anh
được; xin lỗi, anh Băng Thụy, Đậu Đậu mãi mãi là người em gái tốt của
anh! Cảm ơn câu trả lời của anh, cảm ơn vì anh đã khiến cho em biết được rằng rốt cuộc thì khoảng trống trong trái tim em là cái gì.
Tôi lùi lại phía sau vài bước, sau đó chạy theo một hướng khác trên con đường.
Từ lời nói của Lý Băng Thụy, tôi đã hiểu, cho dù Cung Trạch Minh không
hoàn hảo, nhưng tình yêu của cậu ấy rất thành thật, cậu ấy dùng cả trái
tim để yêu tôi, dùng trái tim chân thành nhất của mình để yêu tôi. Còn
tôi đã làm gì? Tôi lại đi nghi ngờ sự chân thành của cậu ấy, tôi đã
khiến cho một người thực sự yêu tôi bị tổn thương! Cậu ấy yêu tôi, tôi
cũng yêu cậu ấy như vậy! Cung Trạch Minh, cậu ở đâu? Mình muốn xin lỗi
cậu, mình muốn bày tỏ tình cảm thực sự của mình với cậu.
Mặt trời thật to, con đường nhựa như sắp bị tan chảy. Tôi bị ánh nắng nóng hầm
hập chiếu thẳng vào người đến nỗi cảm thấy hơi chóng mặt, chân thì lảo
đảo, cơ thể của tôi cứ thế đi xiêu đi vẹo.
“Ôi chao! Cẩn thận một chút, kem của tôi!” Một giọng nói tức giận vang lên khiến tôi tỉnh táo
hẳn, tôi vội vàng đứng sững lại, nhìn sang bên cạnh.
Chỉ nhìn
thấy một đứa bé rất đáng yêu, tay đang giơ que kem socola lên cao, đang
tròn xoe mắt, hất hàm, mặt tức giận nhìn tôi: “Chị nhìn xem, chị đâm
phải kem của tôi rồi! Mất hết lớp socola rồi!”
Tôi nhìn kĩ lại,
đúng là, lớp socola bọc ngoài que kem bị mất đi một mảng, còn dưới chân
của đứa bé, một miếng socola đang dần tan chảy.
Tan chảy... socola tan chảy... kẹo... cũng tan chảy...
Trời ơi! Sao tôi có thể thế này, sao tôi có thể quên mất rằng Cung Trạch
Minh vẫn bị ma thuật của viên kẹo phép thuật khống chế chứ! Cậu ấy cũng
sẽ tan chảy mất!
Ý nghĩ này như một gáo nước lạnh giội thẳng vào người tôi, dưới ánh nắng mặt trời, mồ hôi của tôi vã ra ròng ròng.
“Này! Chị có biết lịch sự không đấy! Chẳng chịu xin lỗi tôi gì cả! Lại còn đứng ngây ra đấy!” Giọng nói của đứa bé lại vang lên.
Tôi định thần lại, vội vàng nói với đứa bé: “Xin lỗi em! Chị xin lỗi em! À
còn phải cảm ơn em nữa!” Nói xong, tôi vội vàng chạy đi, bỏ mặc đứa bé
đang ngơ ngác đứng đó.
Bé con, cảm ơn em, cảm ơn em đã khiến chị
nghĩ ra bây giờ phải làm gì! Thượng đế ơi, cầu xin người, cầu xin người
đừng để Cung Trạch Minh tan chảy!
Cung Trạch Minh, cậu nhất định phải đợi mình, nhất định không được tan chảy! Tôi cố gắng hết sức để chạy, đầu tôi không ngừng quay ngang quay dọc,
dáo dác nhìn xung quanh để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh. Cung
Trạch Minh, cậu ở đâu? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ vận động mạnh
như vậy, bây giờ đôi chân yếu ớt của tôi không thể nâng đỡ nổi thân hình mập mạp của tôi nữa. Nhưng tôi không dám dừng lại, cảm giác sợ hãi bủa
vây ở trong lòng như một chiếc roi không ngừng thúc giục tôi, khiến tôi
tiếp tục tiến lên phía trước. Tôi sợ, sợ rằng Cung Trạch Minh sẽ tan
chảy ở một nơi nào đó mà tôi không biết mất!
Ôi... Đồ ngốc! Đồ
ngốc! Cái đồ đại ngốc này! Chạy đi đâu rồi không biết! Cái tên Cung
Trạch Minh này, rốt cuộc chạy đi đâu nhỉ? Nếu... nếu... nếu cậu ấy bị
tan chảy ở một nơi nào đó, thì mình phải làm thế nào!
Tôi chạy
đến con đường nhỏ ở trong trường, đây là nơi mà tôi đã gặp thần kẹo, đây cũng là lần đầu tiên được cảm nhận hơi ấm mà Cung Trạch Minh mang lại
cho tôi.
Những hàng cây rậm rạp, ngăn đi ánh nắng như thiêu như
đốt của mặt trời, đem lại cảm giác mát mẻ cho con đường nhỏ trải đầy đá. Còn có những cơn gió nhè nhẹ, len lỏi qua những tán lá, đem lại sự tươi mát của thiên nhiên. Nhưng trong không khí mát mẻ này, tôi lại không
cảm nhận được hơi mát nào, từng hạt mồ hôi vã ra chảy ròng ròng xuống
hai bên má.
Cung Trạch Minh, rốt cuộc là cậu ta đi đâu nhỉ? Tôi
hoàn toàn không biết, chỉ biết dựa theo bản năng chạy đến tất cả những
nơi hiện lên trong đầu tôi, để tìm kiếm bóng dáng của Cung Trạch Minh.
Từ thư viện mà Cung Trạch Minh thường hay lui tới đến bãi cỏ yên tĩnh sau
khu nhà kí túc của giáo viên, đến những con đường nhỏ đầy cây xanh, tôi
đều chạy qua đó, để tìm kiếm. Trường Sâm Vĩnh mặc dù không lớn lắm,
nhưng nó cũng không hề nhỏ, lần này tôi tìm kiếm, hầu như là đã chạy một vòng quanh trường.
Nhưng, tôi phải chạy đôn chạy đáo khổ sở như
vậy, thế mà lại chẳng đem lại kết quả gì, tôi không tìm thấy một dấu vết nào của Cung Trạch Minh cả. Tôi lo lắng đến chết mất, không biết bây
giờ cậu ấy thành ra thế nào rồi! Bị trúng ma pháp như vậy, bây giờ thời
tiết lại nóng như thế này, Cung Trạch Minh... lẽ nào cậu đã tan chảy rồi sao?
Vốn dĩ, tìm mãi không thấy Cung Trạch Minh đâu đã khiến tôi lo lắng lắm rồi, bây giờ nhìn mặt trời to lù lù, nghĩ đến khả năng Cung Trạch Minh có thể đã bị tan chảy, mũi tôi cay cay, nước mắt tuôn trào.
“Ôi... Cung Trạch Minh, rốt cuộc cậu ở đâu? Ôi...”
Phải chống đỡ cái cơ thể khổng lồ chạy đi chạy lại qua bao con đường, đôi
chân nhỏ của tôi đã không thể chịu đựng được nữa. Lúc tr