
đam mê sự phiêu lưu, nhìn thấy thứ càng nguy hiểm lại càng mỹ lệ.
Đã biết rõ mà vẫn cố phạm vào, đã dạy mãi mà vẫn không sao sửa chữa được, đơn giản bởi vì những người phụ nữ khác đối với anh không đủ đã nghiền.
Xuống tay với một người con gái trên người vẫn còn mang thương tích, Đường Thần Duệ không có loại ham mê biến thái này, vì vậy đêm nay anh vốn không định làm gì cô cả, cũng chẳng hề có cái loại ý niệm “ngủ đến nửa đêm rồi cởi hết quần áo” trong đầu. Nhưng mà vừa rồi khi Hướng Vãn kìm lòng không được sờ soạng mặt của anh, trong mắt mang theo một chút hoang mang, một chút kinh ngạc, nhất thời khiến Đường Thần Duệ lâm vào mơ hồ, nhanh chóng phủ định mọi quyết tâm nhân đạo của mình, tất cả cái gì đạo đức, cái gì lương tâm đều không còn cần đến nữa.
Đêm khuya, hoa nở, mèo kêu, xuân tâm của anh cũng theo đó dâng trào.
Dục vọng của đàn ông một khi đã đến thì thật sự không thể nào chặn được…
Hướng Vãn giơ tay lên ôm lấy lưng anh, rầu rĩ nói: “Liệu có đau hay không?”
“Sẽ không.”
“Anh lừa người.”
“…”
Cô đối với cảm giác đau đớn trong đêm đầu tiên đã sớm khắc cốt ghi tâm trong lòng, quả thực là bị dọa cho kinh hãi, chỉ nhớ rõ anh giơ chân cô lên, động thân liền tiến vào trong cơ thể, lúc ấy, bản thân mình có bao nhiêu đau đớn, cô biết chứ. Cô vốn là kiểu người có thể chịu đau, khi lớn lên rồi, mỗi lúc bị thương chỉ cần mím môi, cắn răng một cái liền trôi qua, chỉ có lần ấy, duy nhất một lần ấy, cái cảm giác đau đớn thấu tận xương tủy, cảm giác cơ thể hoàn toàn bị xé rách, sau đó bị tiến vào mạnh mẽ, thân thể bị mở ra, quấn vào với anh là khiến cô không sao chịu được, cho dù trước đó có dạo đầu nhiều đến mấy cũng không thể làm cho cảm giác đau đớn này hoàn toàn biến mất.
Cô không có thói quen khóc vì đau đớn, cho dù đau đến toàn thân đổ mồ hôi cũng chỉ ôm thật chặt lấy lưng anh, giống như một con thú bé nhỏ sợ hãi, không ngừng cầu xin: “Em không muốn làm, một chút cũng không vui, em lại không phải đồ ngốc, đồ ngốc cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ…”
Đêm ấy cô uống say, vì thế, lúc tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hướng Vãn hoàn toàn không còn nhớ rõ ngày hôm qua Đường Thần Duệ đã tốn bao nhiêu thời gian và công sức, thủ đoạn cùng kỹ xảo để dụ dỗ mình, cũng hoàn toàn không nhớ được chuyện lúc năm giờ sáng, sau khi Đường Thần Duệ ôm cô đi tắm rồi đặt cô về giường, anh vẫn luôn ngồi ngay bên cạnh cho đến khi cô đi vào giấc ngủ rồi mới đứng dậy rời đi.
Đường Thần Duệ dừng tay lại.
Nhìn bộ dáng của cô liền biết, cô gái này đối với chuyện mây mưa quả thật chỉ như một cái gối thêu hoa ruột cỏ thôi, mà đối với một cái gối ruột cỏ, anh bắt cô nhúc nhích, cô liền tỏ vẻ lợn chết không sợ nước sôi ngay, thật là thách thức với sự kiên trì và nhẫn nại của anh.
Đường Thần Duệ không làm gì nữa, chỉ khẽ nâng nửa người trên, vươn tay chống cằm, tay trái khẽ cầm một vài lọn tóc của cô nghịch ngợm, thưởng thức. Bỗng nhiên anh mở miệng, không nhanh không chậm cùng cô trò chuyện giết thời gian.
“Em có biết một nữ tác gia đã từng đem phụ nữ chia làm hai loại hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng không?”
“Biết, là Trương Ái Linh[1'> còn gì!”
“Vậy em chắc cũng biết, một người phụ nữ hoàn mỹ phải là một người mang được trên mình cả hai loại tính chất đặc biệt như thế, vừa có sự nhiệt tình của hoa hồng đỏ, vừa có sự thuần khiết của hoa hồng trắng đúng không?”
“Đó là theo cách nói chính thức thôi, nói như dân gian bây giờ thì phải là, ra cửa làm phu nhân, trên giường làm dâm phụ mới đúng!”
“Ừm~” Anh hừ một tiếng khảng khái, biểu thị sự đồng tình của mình.
Tịch Hướng Vãn có chút khó hiểu nhìn anh, người này đêm hôm khuya khoắt bỗng dưng ngồi dậy cùng cô thảo luận cái chuyện này để làm gì?
Ánh mắt Đường Thần Duệ khẽ lướt qua, có chút nghiền ngẫm nhìn cô: “Em không cảm thấy, mình rất có tiềm năng trở thành hoa hồng đỏ hay sao…?”
Hướng Vãn đen mặt.
Ai thèm có tiềm năng làm dâm phụ chứ?! Cô vội vàng phủ nhận: “Không có!”
Đường Thần Duệ bật cười, chậm rãi mở miệng: “Nghe nói, em cùng với hai bạn đồng nghiệp chơi game online, rất nổi danh thì phải…”
Lời còn chưa dứt, Hướng Vãn đã “xoẹt” một cái kêu lên: “Làm sao anh biết?!”
Hai người đồng nghiệp của cô mà Đường Thần Duệ nhắc tới, dĩ nhiên chính là Trình Lượng và Giản Tiệp.
Chuyện này thật ra rất đơn giản thôi.
Công việc ở cục kiểm sát luôn áp lực không gì sánh nổi, khi truy tố không cẩn thận làm sai một bước thì không biết sẽ có bao nhiêu số phận và mạng người bị liên lụy theo, hơn nữa thỉnh thoảng còn xuất hiện nhiều tình huống tranh chấp nguy hiểm, khiến cho tinh thần của mọi người luôn căng như dây đàn, bị áp lực là điều có thể tưởng tượng được. Làm thế nào để giảm stress trong công việc vì thế trở thành một vấn đề nan giải ở đây.
Mà Trình Lượng, Giản Tiệp, hai con người này có một đặc điểm chung chính là: am hiểu PK*, hơn nữa làm người không biết xấu hổ là gì. Thế nên, hai người liền nhất trí lựa chọn một phương thức giảm áp lực hằng ngày đơn giản nhất: chơi game online, PK giết người.
(*PK: Là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát h