
trối nhìn anh một lúc rồi cứng rắn thốt ra hai chữ: “… Trâu điên.”
Con mẹ nó chứ, quá là trâu bò mà[1'>, câu nói không biết xấu hổ như thế mà anh cũng có thể thốt ra hùng hồn như vậy, đây là cái loại trình độ gì chứ?
Đường Thần Duệ nở nụ cười, buông chân cô ra. Anh vốn dĩ chỉ muốn trêu cô một chút mà thôi, loại chuyện dạy dỗ bà xã này phải từ từ làm, không gấp gáp được, hôm nay đến đây là đủ rồi.
Bát cháo hải sản trước mặt Hướng Vãn mới chỉ ăn được phân nửa, Đường Thần Duệ chạm tay vào bát: “Nguội rồi!”
Giọng nói của anh vẫn trước sau như một, bình thản và nhàn nhã, dường như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì cả, khẽ sờ soạng mặt cô rồi ôn hòa nói: “Trong bếp vẫn còn cháo nóng, ăn thêm một chút không?”
Nói xong, anh cầm cốc thủy tinh trên bàn, vừa uống nước vừa đi đến phòng bếp—
Một giây sau, bỗng nhiên có người từ phía sau tóm lấy tay anh, dùng sức kéo ngược anh trở lại, Đường Thần Duệ vẫn còn đang bất ngờ thì chợt cảm thấy trên môi có một hơi thở ấm nóng phả vào, môi dưới lập tức bị người ta cắn mạnh một cái.
“…”
Hai tay anh bị ép buông lỏng, cốc thủy tinh trong tay cứ thế rơi xuống mặt thảm, nước văng tung tóe khắp nơi.
Môi của Đường Thần Duệ vốn có màu nhàn nhạt lãnh đạm, lúc này lại trở nên đậm sắc hơn, anh vươn tay sờ sờ, môi dưới bị cắn rách da, mùi máu tươi quanh quẩn trong khoang miệng, kích thích bản tích đã ngủ say từ lâu trong người.
Ngẩng đầu lên nhìn, cảnh tượng Tịch Hướng Vãn đang giơ tay chùi chùi miệng nhất thời đập vào mi mắt anh.
Cô hướng anh biểu thị uy quyền, thêm cả sự cao ngạo bên trong: “Không phải là không biết xấu hổ sao? Ai mà chẳng biết.”
Hướng Vãn vẫn luôn cảm thấy nói ra được những lời khốn nạn này quả thật là khó gần chết, cô còn sợ mình nói không nên lời, dù sao cái cảnh giới tối cao của Tô Tiểu Miêu kia không phải cứ luyện mà có được, bằng không Đường Kính cũng sẽ không coi cô ấy trở thành bảo bối mà thương yêu trong tay như thế.
Nhưng một khi đã rống lên thành lời, Hướng Vãn bỗng nhiên như được khai sáng.
Đúng vậy. Người không biết xấu hổ, quyền thống trị đều nằm ở trong tay. Nếu thế ở trước mặt anh cô còn để ý vấn đề mặt mũi làm gì, không phải là đồ ngốc hay sao?
Nghĩ thế, Hướng Vãn đột nhiên cảm thấy rất hoan hỉ trong lòng.
Đường Thần Duệ khom lưng, chậm rãi nhặt chiếc cốc thủy tinh trên đất lên, đặt xuống bàn, sau đó anh ngước mắt nhìn cô, mỉm cười.
“Hướng Vãn, anh đã nói với em rồi, tính tình vọng động như thế sẽ rất dễ có hại cho mình đấy…”
Anh không hay gọi tên của cô, cho nên thỉnh thoảng khi nghe thấy anh gọi tên mình, Tịch Hướng Vãn liền có một loại ảo giác hết sức dịu dàng. Cô bị tiếng nói dễ nghe và sự tươi cười của anh đầu độc trong nháy mắt, ngây ngốc một giây đồng hồ.
Chính trong một giây ấy, Đường Thần Duệ bỗng nhiên dùng tốc độ cực nhanh ra tay, nắm lấy hông của cô, dùng sức kéo cả người Tịch Hướng Vãn vào trong ngực mình. Một tay anh nắm chặt hai tay cô, đồng thời chân trái có sự cưỡng chế chen vào giữa hai chân Hướng Vãn, không nặng không nhẹ áp sát vào.
Hướng Vãn thở dốc vì kinh ngạc: “Đường…”
Mới chỉ thốt ra được một chữ, miệng của cô đã bị người ta ngăn lại. Không phải sự ngượng ngùng lướt qua rồi dừng lại giữa các cặp tình nhân mà là triệt để xâm lược cùng chiếm lĩnh. Đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô, linh hoạt bắt ngay lấy cái lưỡi không kịp chạy trốn của Hướng Vãn, kéo ra ngoài, ngậm chặt vào trong miệng của anh rồi vừa hôn vừa mút thật nhiệt tình. Từng chút, từng chút một, anh đâm vào đầu lưỡi của cô theo tiết tấu cố định, một nông một sâu, hơn nữa chân trái cùng thân dưới của anh cứ nửa vô tình, nửa cố ý đụng chạm cơ thể cô, toàn bộ cộng lại chính là sự ám chỉ hết sức rõ ràng.
Từ trước đến giờ, với những chuyện có liên quan tới sex, Đường Thần Duệ đều không thích giả bộ chơi đùa làm gì. Cho dù chỉ là hôn môi cũng nhất định phải đi sâu đến trình độ này mới đủ.
Không nhiều không ít, quấn quýt ba phút liền.
Đầu óc Tịch Hướng Vãn trống rỗng, cả người thiếu dưỡng khí cực độ, lúc anh rốt cuộc chịu buông cô ra, Hướng Vãn liền lảo đảo thiếu chút nữa đứng không vững, để anh phải đỡ lấy.
“Anh…”
Cô chỉ mới nói được một chữ thì khí lạnh bỗng nhiên đi vào khí quản, cùng với hơi thở nóng rực khi nãy chênh lệch nhiệt độ với nhau, kết quả cô liền ho khan dữ dội.
Đường Thần Duệ vô cùng kiên nhẫn vỗ vỗ lưng cho cô, rất giống như đang ôn nhu dụ dỗ vậy, chờ cô chậm rãi thuận khí xuống.
Anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay thuần sắc trắng luôn mang theo bên người, chậm rãi chà lau khóe môi cô. Những giọt nước vẫn còn lưu lại khi hai người đang kịch liệt quấn lấy nhau trên môi cô giờ phút này lóe lên trong suốt, nhìn vừa cấm kị lại mê người, cứ thế từng chút từng chút bị khăn tay của anh lau sạch.
Gạt những sợi tóc tán loạn trên trán cô ra, Đường Thần Duệ vuốt ve gương mặt đã bị dọa đến ngơ ngác của Hướng Vãn, nở nụ cười rất dịu dàng.
“Nghe lời, không nên tùy tiện thử điểm mấu chốt của anh, anh đã từng nói với em rồi, nó rất nguy hiểm đấy.”
Các chuyên gia đã từng nói, buổi tối nếu mọi người muốn thuận lợi tiến vào giấc ngủ