
thực ra, cũng không khả quan lắm.
Anh là người thông minh, làm việc từ trước đến nay khôn khéo gọn gàng, cũng rất ít để lại nhược điểm làm cho người ta bắt được, vì sao duy chỉ có ở chuyện tình cảm lại để cho người ta thấy rõ anh chân chính không có ý tưởng gì?
Không thương cô, làm gì đem cô giữ ở bên người? Yêu cô, đối mặt giai nhân một mình tận hưởng, có thể nào thoải mái?
Tư Đồ Tĩnh rốt cuộc đang làm cái gì? Cô vì sao cảm thấy anh đối với chuyện tình cảm thực ngu ngốc . . . . . .
"Có lẽ cô ấy cũng không để ý, có lẽ cô ấy đã chơi đã. . . . . . Đã muốn đi . . . . . ." Trừng mắt nhìn Kỳ Trăn, anh nói xong trong lòng lại quanh quẩn lời nói đó.
Thì ra anh ta vẫn nghĩ về cô ấy như vậy ? Trong suy nghĩ của anh cô gái nào cũng như nhau sao?
Anh ta từng bị đàn bà gây thương tổn sao?
Kỳ Trăn không đem trong lòng nghi vấn nói ra khỏi miệng, chỉ trừng mắt nhìn Tư Đồ Tĩnh, bởi vì cô thật sự cảm thấy bởi vì anh quá khôn khéo mà đầu óc hỏng mất rồi!
“Cậu thật sự nghĩ như vậy về cô bé Nhật Bản đó ? Cậu thật sự nghĩ cô ấy ham vui như vậy, Nhật Bản chơi đùa không đủ, còn vọt tới Đài Loan đùa giỡn với cậu sao?" Không để cho Tư Đồ Tĩnh giải quyết vấn đề, Kỳ Trăn ngược lại đem thêm một đống vấn đề tới cho anh.
"Đương nhiên không phải. . . . . ."
Cô ấy bởi vì thật sự thích anh, mới ở trên trang web bán đấu giá mua ảnh của anh nhưng vẫn chưa đủ, mới. . . . . . Nghẹn ngào trong cổ họng Tư Đồ Tĩnh, mới là giải đáp chính xác.
Vẻ mặt anh kinh ngạc nhìn bạn tốt, cảm giác cô so với anh hiểu rõ hơn về người yêu của mình.
"Một khi đã như vậy, làm sao cậu xác định là chính cô ấy muốn quay về ? Làm sao cậu biết là cô ấy muốn vứt bỏ mình? Làm sao cậu biết là cô ấy chơi chán rồi?" Kỳ Trăn đem Tư Đồ Tĩnh khấu trừ tội danh ở trên người cô gái ném vào trên người anh muốn anh dùng lý trí hiểu rõ ràng, không được vu oan bậy bạ.
"Tớ. . . . . . Dường như phải là đi tìm cô ấy hỏi cho rõ. . . . . ." Tư Đồ Tĩnh ngồi ở vị trí bên cạnh thì thào tự nói.
"Vậy đi đi!" Kỳ Trăn chỉ kém không một cước đá vào mông của anh, muốn anh lập tức hành động.
Đáp án chân chính sẽ không dựa vào đầu óc phán đoán của anh mà nghĩ ra được, phải dùng hành động để hỏi rõ!
Mặc dù bị vứt bỏ, cũng muốn Tá Đằng Hồng Diệp chính miệng nói" Em không thương anh!" Thẳng thắn mà nói, trừ điều đó ra, tất cả đều là giả.
Được Kỳ Trăn cổ vũ, Tư Đồ Tĩnh chợt xoay người, hướng gian phòng của mình đi đến.
Bước chân có chút lay động, cũng rất kiên định.
Anh đem hộ chiếu của mình ra, còn phải liên lạc cơ quan du lịch. . . . . . Việc anh cần phải làm rất nhiều, quan trọng nhất là, anh phải nghĩ biện pháp đem Tá Đằng Hồng Diệp quay về !
Anh muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc là sao lại thế này? Cô không thương mình sao? Vì sao có thể nói đi thì đi? Vì sao? Vào buổi tối Chủ nhật, cha mẹ đều ra ngoài tham gia tiệc tối, trong nhà chỉ còn lại cô con gái một nhìn theo bọn họ hờn dỗi ── Hồng Diệp đang giữ nhà.
"Nếu làm xong việc, bà cũng có thể về nhà." Hồng Diệp dùng Nhật ngữ cùng quản gia tỏ vẻ quan tâm.
"Cũng tốt, phu nhân nói buổi tối trước mười giờ sẽ trở về, trước đó, xin tiểu thư chịu khó ở nhà một mình nha." Quản gia nhìn cô gái nhỏ hẳn là nên ở nhà rồi, bà bây giờ trở về, còn có thể theo các con tán gẫu, ăn hoa quả.
"Không thành vấn đề, tôi tự lo được . Bà đi nhanh đi!" Cô lộ ra chiêu bài ngọt ngào tươi cười, cùng quản gia vẫy tay.
“Nếu cô đói bụng. . . . . ." Quản gia cho thấy rõ ràng sẽ rời đi.
"Tôi sẽ tới tủ lạnh tìm đại món gì đó. Tôi lớn rồi, có thể tự lo cho chính mình, không cần xem tôi như là tiểu hài tử nữa ." Hồng Diệp nói tiếp, không cho quản gia nói xong.
"Ayyy!" Chỉ có con nít mới có thể nhắng nhít rằng mình đã lớn rồi. . . . . .
Bà quản gia nhìn Hồng Diệp tính tình trẻ con, cũng không biết nên nói sao lại, lắc đầu, đem đồ đạc sắp xếp, chuẩn bị sẵn cả điểm tâm rồi nói cho cô biết, sau đó rời đi khỏi nhà Tá Đằng.
Trừng mắt nhìn bóng lưng quản gia, mãi đến lúc bóng bà chìm trong bóng đêm, Hồng Diệp mới cúi đầu hoan hô một tiếng, xông về phòng, nhanh chóng chạy đến phòng ngủ, bắt đầu lục tung.
Không biết xới tung trong bao lâu, còn không tìm được thứ cô muốn . . . . . . Nhưng trong phòng đã loạn thành một đống, rất giống cảnh bị kẻ trộm thăm dò.
"Tìm cái gì? Có muốn hay không mẹ giúp con tìm?" Lâm Nghi Trinh lành lạnh thanh âm lành lạnh từ sau lưng con gái vang lên.
"Mẹ!" Nghe được giọng của mẹ cô, Hồng Diệp nhanh chóng xoay người, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, rất không vui nên trừng mắt với bà.
"Chê mẹ trở về quá sớm hả?" Thở dài thật mạnh, Lâm Nghi Trinh nhìn con gái. Bà thật sự không biết nói sao đối với con gái đây . . . . . .
"Ai u, con nào dám chê mẹ." Hồng Diệp vặn vẹo thân thể, chạy đến bên cạnh người: "Mẹ, đem hộ chiếu trả lại cho con đi ."
Cô lục tung mà vẫn tìm không thấy. Không có hộ chiếu, cô có tiền cũng không có ích gì, tựa như đôi cánh đã bị tháo xuống, không thể bay đến bên cạnh Tư Đồ Tĩnh, không thực hiện được mơ ước lớn nhất của đời cô ──
Gả cho anh làm vợ, cùng sinh ra những đứa trẻ bụ bẫm!
"Theo mẹ nếu không có, chắc đã bị cha co