
ngồi xuống. Không biết vì sao, cảm giác lo lắng trong lòng tôi ngày càng mãnh liệt. Tôi nhìn mặt biển nhấp nhô chằm chằm, ánh mặt trời sáng chói chiếu lên tạo ra ánh kim trên làn sóng lăn tăn. Nhìn một lát lại cảm thấy choáng váng, tôi vùi đầu vào cánh tay.
Là bởi vì sâu trong lòng biết rằng chúng tôi ở bên nhau rồi sẽ bị trời cao trừng phạt, nên mới lo lắng đến vậy sao? Tôi cắn ngón tay mình, cơ thể hơi run rẩy. Tôi đang sợ hãi cái gì?
Tôi sợ cái gì chứ?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mấy người phụ nữ uống nước trái cây trên thuyền, dùng tiếng Tây Ban Nha lưu loát cười nói. Tôi nghe không hiểu họ đang nói gì, cũng không có hứng thú gia nhập với các cô ấy. Tôi chỉ dựa vào mép thuyền, chờ Dương Kiếm trở về.
“Chị chưa từng thấy cặp đôi yêu nhau đến vậy”. Gina đi tới, ngồi xuống cạnh tôi: “Tidy, hai người thật khiến chị hâm mộ”.
“Thần nói, yêu quá sâu cũng là một loại tội nghiệt”. Tôi quay đầu lại, không biết tại sao mình lại trả lời Gina như thế.
“Ha ha, chị và Sa Lực Dã không yêu đối phương sâu như vậy. Anh ấy là một miếng bánh mì, chị là miếng còn lại, phần bơ kẹp giữa tụi chị chính là tình yêu. Bôi lên tụi chị, gắn kết tụi chị lại với nhau”. Gina nói xong, cắn sandwich trên tay, nháy nháy mắt với tôi.
Tôi cười.
Mặt biển truyền đến tiếng đội nước. Tôi cơ hồ nổi điên mà quay đầu. Nhìn từng người đàn ông bước lên từ nước. Những người phụ nữ chạy tới bên thành thuyền, cười đùa lớn tiếng hỏi có thu hoạch gì không.
Tôi lo lắng nhìn từng khuôn mặt của bọn họ, không có Dương Kiếm.
“Dương Kiếm đâu?”. Tôi khẩn trương đến khàn giọng. Ngón tay nắm chặt thành thuyền bằng thép, nhô nửa người ra, lớn tiếng hỏi.
Những người đàn ông nhìn nhau: “Gero không có lên bờ à? Ried, vừa rồi không phải Gero đi phía sau cậu sao?”.
Lòng tôi trầm xuống. Nhìn mấy người đàn ông rối rít lấy bình ô xy lặn xuống lần nữa. Các phụ nữ trên thuyền tôi nhìn cô, cô nhìn tôi: “Tidy, Gero có thể hơi chậm thôi, đừng lo”. Gina giơ tay đặt lên vai tôi.
Thời gian chậm rãi trôi. Trời dần tối. Những người đàn ông một lần rồi một lần đi lên. Tim tôi từng chút từng chút hóa thành tro bụi. Tôi cứ chờ như thế, chờ mãi cái kết cục sau cùng. Lúc bất ngờ nhất, khi người ta chưa kịp chuẩn bị, kết cục rốt cục cũng tới.
Thuê du thuyền thì không thể đi ngược lại. Những người trên thuyền báo cảnh sát. Sa Lạc Dã và Gina vẫn luôn kề bên tôi, ngồi trên bờ cát, chờ đội cứu nạn tìm kiếm. Máy bay trức thăng khổng lồ pha đèn soi rọi mặt biển tối om, tiếng xe cảnh sát ồn ào phá vỡ sự yên tĩnh của khu trấn nhỏ. Hàng xóm nhóm ba nhóm hai khoác áo đứng trước sân nhà mình, từ trên cao nhìn xuống tình hình bên bờ cát.
Nửa đêm gió biển cực kỳ mạnh, thổi tóc tôi rối thành một đoàn. Gió mát lùa vào quần áo, da thịt tôi nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Tôi ôm sát mình, cả người chết lặng, hoàn toàn không cảm nhận được gì.
Tôi không khóc, một giọt nước mắt cũng không. Mặc dù cảm giác muốn khóc tựa như mặt biển, sóng sau dữ dội hơn sóng trước, nhưng tôi lại không khóc nổi. Đau đớn như dao cắt lên cơ thể, tôi không khóc nổi.
“Tidy, chúng ta về nhà chờ nhé?”. Gina ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên đầu gối tôi, ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi nhìn về phương xa, mặt biển đen nhánh, dùng hết sức thị lực của mình: “Không. Anh ấy nói với em, muốn em chờ anh ấy về. Em muốn chờ ở đây, muốn là người đầu tiên trông thấy anh ấy”.
Dương Kiếm. Dương Kiếm. Chúng ta trốn không thoát sự trừng phạt của trời xanh. Thế nhưng kết quả, tại sao không để em chịu đựng? Nếu như anh đi, vậy sinh mệnh của em, cũng đến hồi kết thúc.
Tôi mở mắt. Đập vào mắt là trần nhà trắng xóa. Mệt quá. Cơ thể như bị xé rách. Ý thức của tôi hỗn độn, thân thể hết sức nặng nề.
Đây là đâu, chuyện gì xảy ra.
Tôi từ từ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài trời ánh nắng rực rỡ. Gió nhẹ thổi qua cành liễu tương tư, không khí thoang thoảng hương hoa.
Sau phút tĩnh mịch yên bình trong ánh mặt trời ngắn ngủi, một tiếng nổ vang trong đầu tôi. Du thuyền ra biển, mặt biển như ngọc bích. Dương Kiếm đứng trước mặt nói với tôi: “Đợi anh về”. Trí nhớ như thủy triều chen chúc lấn vào đầu tôi, tôi chợt ngồi dậy nôn mửa kịch liệt.
Tôi nhớ ra rồi. Dương Kiếm. Lặn xuống nước. Mất tích. Phòng tắm. Khí nóng bốc hừng hực. Lưỡi dao sắc bén. Làn sương trên nước tràn ra máu tươi.
Đột nhiên có người đẩy cửa xông vào: “Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi!”.
Tôi bị cưỡng chế nằm trên giường bệnh, ngơ ngác nhìn trần nhà, mặc cho người ta vây quanh cơ thể mình. Tại sao lại cứu cái cơ thể này? Tại sao lại để tôi cảm nhận sự cô tịch vô tận, một mình đơn độc trên thế gian này nữa?
“Triều Tịch…” Có người nắm tay tôi, quỳ xuống bên giường bệnh: “Kiên cường một chút…”
Dương Kiếm hôn tôi một cái: “Đợi anh về”. Môi của anh hơi khô, nhưng rất ấm áp, có một chút mùi thơm của rượu. Con ngươi anh không chút che giấu tình yêu đối với tôi. Là bởi vì ngay lần đầu tiên gặp gỡ tôi đã thấy được tình yêu trong mắt anh, cho nên mới phải dây dưa thế này sao? Cơ thể cao lớn của anh đứng yên, rồi quay lưng đi, nhảy xuống biển. Tiếng phá nước kia vang ầm ầm, cơ hồ