
a ngoài trước bao ánh mắt ngạc nhiên. Mưa to mãnh liệt rơi xuống đất, trời đen kịt, ánh đèn soi sáng hạt mưa trắng. Cuối thu lạnh thấu xương, người tôi nhanh chóng ướt đẫm. Tôi tựa như người thần kinh tìm trong các ngõ ngách của con đường. Không có. Không có!
Tôi đứng lại, tìm được thì sao? Mày đã thề vĩnh viễn không gặp lại anh ấy nữa. Nước mắt không thể không chế lăn dài xuống, hòa với giọt mưa, chảy dài trên khuôn mặt. Tim tôi đau nhói, đây là phản ứng khi bị bỏ rơi. Lúc còn bên nhau không biết quý trọng, để rồi thất vọng mới biết rằng, người đã vĩnh viễn ra đi.
Tôi bị cảm.
Guli hết sức vui mừng khi được nhàn nhã ngồi cạnh giường tôi. Xem tôi thử nhiệt kế. Cô ấy nói bộ dáng khi bệnh của tôi rất đáng yêu, nhu nhược như một con cún bị người ta vứt bỏ. Mặt đỏ au, mắt long lanh gợi tình. Tôi rất muốn nói cho cô ấy biết đó là do nóng sốt, có điều không có hơi sức để nói.
Cửa phòng bệnh mở ra. Một bó bách hợp xuất hiện, sau đó là Gero. Guli nháy mắt với tôi, rồi viện cớ đi khỏi.
Gero cắm hoa vào bình ở cạnh cửa sổ. Nhìn cô y tá lấy nhiệt kế cho tôi. Miệng tôi rất khô, đôi môi như muốn rách ra. Gero rót một ly nước, đưa cho tôi: “Anh có thể hiểu rằng, em vì đào hôn mà giả bệnh không?”
Tôi bật cười một tiếng. Bờ môi nứt toác ra vài đường, chảy một ít máu. Tôi nhẹ giọng kêu đau: “A”.
Trước mặt bỗng tối sầm, đôi môi ướt át mềm mại. Gero cúi đầu từ từ hôn vết thương trên môi tôi. Vốn nhiệt độ đã cao rồi, bây giờ tim tôi dường như có một ngọn lửa bất diệt, thiêu thân thể tôi cháy khô.
Tôi hơi nghiêng đầu tránh môi Gero. Anh dùng trán tựa vào đầu tôi, nhẹ nhàng hỏi: “Gả cho anh được không? Triều Tịch? Đừng từ chối anh”.
“Tôi…” Tôi mở miệng, phát hiện âm thanh mình rất nhỏ, hơn nữa còn có mùi tình dục. Tôi mất tự nhiên hắng giọng một cái, vừa định nói chuyện lại bị Gero hôn nữa. Một bàn tay anh đỡ sau đầu tôi, môi triền miên thì thào: “Triều Tịch. Em cũng muốn anh mà. Hãy thuận theo tâm tính của mình, đừng tổn thương anh, được không?”.
Đừng tổn thương anh, được không?
Cự ly quá gần, tôi có thể thấy rõ sự đau khổ trong mắt anh, không hề che giấu. Anh hình như rất sợ hãi đáp án của tôi. Tôi giơ tay lên, từ từ vuốt ve gương mặt anh.
Dương Kiếm. Dương Kiếm. Là anh đang yêu cầu em, đừng tổn thương anh nữa, đúng không?
Em làm sao có thể tàn nhẫn tổn thương anh?
Em làm sao có thể tổn thương anh?
“Triều Tịch…” Âm thanh của anh hơi run rẩy. Anh đang quỳ một chân trước giường bệnh của tôi, lấy ra từ túi một cái hộp nhỏ hình hoa hồng. Tôi biết bên trong chứa cái gì. Đôi mắt tôi nhuốm sương mù, tâm cũng mông lung mơ hồ theo.
“Gả cho anh, Triều Tịch”. Anh nắm tay tôi, từ từ đeo nhẫn vào ngón tay. Tôi không từ chối. Bi thương gần như muốn giết chết tôi, nhưng cái loại hạnh phúc khổng lồ này, không thể ngờ đã đem tôi hoàn toàn nhấn chìm. Đeo nhẫn xong, anh ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi nắm tay thành quyền, nghe chính mình nhẹ nhàng nói một tiếng: “Được”.
Ratting: 17+
Đoá bách hợp bên cửa sổ đã nở hoa, đây không biết là bó thứ mấy Gero đưa đến rồi. Anh nói với tôi, mọi thứ liên quan tới hôn lễ tôi không cần quan tâm. Anh sẽ lo liệu chu toàn, tôi chỉ cần làm một cô dâu vui vẻ hạnh phúc là được.
Tôi kinh ngạc nhìn đóa bách hợp. Trong phòng ngào ngạt hương thơm, tôi rất thích bách hợp. Từ khi tôi ngã bệnh, Gero không hề tặng hoa hồng nữa. Có lẽ là Guli nói cho anh ấy biết, ai biết được?
Một tập ảnh khổng lồ xuất hiện trước mắt tôi. Gero ôm lấy tôi từ phía sau, nghiêng đầu hôn lên mặt tôi một cái: “Nơi du lịch trăng mật”.
Tôi cười cười, mở tập ảnh ra. Nhất thời mắt mở to, trong tập tranh là một màu vàng vô tận của sa mậc, ánh mặt trời vàng rực ban chiều, cơn gió thổi qua Kim Tự Tháp, còn có dòng sông Nile màu lục bích. Là Ai Cập.
“Làm sao anh… sao anh biết…”
Gero ngồi xuống bên cạnh tôi: “Thích không?”.
“Thích”. Tôi ngẩng đầu lên, thành thật trả lời. Lần đầu tiên thật tâm cảm thấy vui sau lời cầu hôn của anh: “Đây là nơi em muốn đi nhất”.
“Giấc mộng được thỏa mãn rồi nhé?”
“Cảm ơn anh”. Tôi dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve sa mạc trong tập ảnh.
Gero hôn vai tôi một cái: “Em vui là được rồi.”
“Gero”, tôi nhìn chằm chằm tập ảnh, bâng quơ hỏi: “Anh làm nghề gì vậy?”.
“Lo anh không nuôi nổi em sao?” Gero trầm trầm cười. Tôi mỉm cười quay đầu liếc anh một cái: “Ừm, hình như việc em đồng ý lời cầu hôn của anh có phần quá mạo hiểm thì phải?”.
Gero nghiêng đầu hôn lên khóe môi tôi: “Anh thừa kế một số tài sản. Bao gồm căn biệt thự nhỏ ở đây, toàn bộ đều của anh”.
“Ừm”. Tôi đáp một tiếng, mắt khép hờ. Môi Gero hướng sang một bên, anh dùng tay mở rộng cổ áo, từ từ hôn lên đầu vai tôi.
Trong lòng tôi trào lên một chút kháng cự. Tôi biết mình nên tiếp nhận anh, nhưng sâu trong lòng tôi vẫn không chấp nhận được. Tôi hơi nghiêng người tránh, Gero giương mắt nhìn tôi: “Sao vậy?”.
“Xin lỗi”. Tôi cúi đầu.
Gero thở dài một hơi, rất nhẹ. Anh giang tay ôm tôi vào lòng: “Em rất thích anh, có đúng không? Cho nên em không cách nào tiếp nhận người khác được?”.
Tôi tựa đầu lên ngực anh, nghe nhịp tim, cảm nhận nhiệt độ của anh. Đầ