
ng đau có ý gì
đâu,chỉ chơi với anh ta như một người bạn mà thôi…nhưng rồi….anh ta nói
yêu tôi…tin được không? Anh ta là gay đấy và anh ta bảo yêu tôi…và
tôi…thằng ******* này lại đồng ý…haha…với tôi khi đó thì đấy chỉ là một
cuộc tình qua đường như bao người khác…trai hay gái tôi không để ý…sau
khi chơi chán thì tôi chia tay vì không có hứng thú với con trai…khục…và anh ta đã tự tử sau đó…-hình như hắn khóc rồi thì phải…
Như sét đánh ngang tai nó…
Anh ta từng yêu con trai sao? Không thể nào…không phải nó ghê tởm mấy chuyện này nhưng….
-Khốn nạn…anh ta lại là anh trai của tên Nhật Huy đó chứ.-hắn nói lan man
Anh-của-Nhật-Huy?
Thiên tài violin? Phải rồi? Tự tử chết vì một thằng khốn tên Ken
Nhừng hình ảnh ngày xưa hiện về lại trong tâm trí nó…buổi chiều muộn ở nghĩa trang…
-Ken…-nó không ý thức bật ra.
Hắn ngẩng lên nhìn nó…cười buồn
-Cả em cũng biết sao…?
Thôi đủ rồi,thế này là đủ shock cho một ngày rồi…hắn đã say rồi,nó khoác vai hắn đi,để lại tiền rượu trên mặt bàn…
Nó vừa đi vừa lay cho hắn tỉnh vì hắn nặng quá…
-Này,dậy đi…dậy mau…-lay lay vô tác dụng
-DẬY NGAY CHO TOOIIIIIIIIIIIIIIII-nó rít lên
Hăn hơi tỉnh dậy…bỗng nhìn nó,cười:
-Can you stop talking?-và hắn lại đặt môi mình lên môi nó….đột nhiên không biết phải phản ứng như thế nào?
Lý trí nó gào thét phải đẩy hắn ra nhưng tim nó thì bảo cứ để vậy đi…con người đúng là sinh vật khó hiểu mà.
Rồi rút cuộc…trái tim nó đã chiến thắng…nó vòng tay ôm lấy hắn và bắt đầu
hôn đáp trả hắn…nụ hôn kéo dài…đột nhiên hắn rời môi nó ra thì thầm vào
tai nó
-Bắt được em rồi nhé,búp bê của tôi
Đoàng!
Vậy là hắn đã nhận ra à? Thế tại sao hắn không thừa nhận ngay từ đầu chứ?
-Dây ngay,tôi cân nói chuyện với anh,dậy ngay cho tôi Vương Bảo Quân..
Vô vọng rồi
Hắn ngủ sau như chết
Nản.nó thò tay vào túi lấy chìa khóa oto của hắn và đưa hắn về…do không biết nhà hắn nên đành đưa về nhà mình vậy.
Một ngày dài với biết bao nhiêu chuyện…nhìn hắn ngủ đầy mệt mỏi…nó tự hỏi mình 6 năm qua hắn đã phải trải qua những gì…
Nó rút điên thoại…
-Nhật Huy à? Nhận ra ai không?
-Bảo…Anh?-đầu dâu bên kia như không tin vào tai mình
-Bingo.đúng rồi.Tôi đây.
-Cậu về nước rồi sao?
-Uhm.vừa về thôi.Tôi gặp cậu được không?
-Đương nhiên.Bây giờ luôn hả?
-Được thế thì tốt…
-Uhm..vậy cậu ở đâu để tôi qua ..
-Tôi ở…
.
.
.
Nó ra mở cửa khi thấy chuông…
-Hi-Nhật Huy hơi ngạc nhiên trước ngoại hình hơi khác của nó
-Vào đi-nó cười
-Nhà cậu đẹp nhỉ-cậu hỏi
-Uhm…ngồi đi. Tôi có nhiều chuyện cần hỏi cậu đấy.
Hai người ngồi xuống,nó lấy cho mỗi người một ly café…
-6 năm qua cậu biến đi đâu thế?Tôi cho người tìm bao lâu mà không được,tưởng cậu bốc hơi rồi chứ?-cậu hỏi
-Tôi hả? đầu tiên là đi Anh rồi sau đó lang thang sang Nhật và Pháp nên cậu tìm sao được…-nó trả lời
-Vậy bây giờ cậu làm ở đâu?
-Encom Tower-nó cười nhẹ khi thấy cậu hơi khựng lại khi nghe thấy Encom
-Vậy sao?-cậu cố bình tĩnh.
-Và đã gặp cả bạn thân của cậu quái kiệt công nghệ Nguyễn Nam Phong hay tôi nên gọi lả Vương Bảo Quân đây…
-Cậu…
-Biết cả rồi-nó nhún vai…
Cậu lắc đầu
-Cậu thay đổi nhiều quá…quá thông minh và quá nguy hiểm
-Vậy sao? Thời gian và không gian làm con người thay đổi mà.
-Cậu biết những gì rồi?-cậu hơi lo không biết nó đã biết những gì
-Tất cả…vì sao năm đó hắn làm thế với tôi…và cả nguyên nhân cái chết anh cậu nữa-nó nhấp một ngụm trà thản nhiên giương mi nhìn cậu
Nghe thấy anh,Nhật Huy chợt chùng xuống
-Đến bây giờ tôi vẫn bực cậu ta về chuyện đó.-Nhật Huy nói
-Vậy là cậu đã biết…thế mà hai người bây giờ vẫn là bạn?-nó tò mò
-Phải….tôi là bạn của Nguyễn Nam Phong chứ không phải Vương Bảo Quân…cậu thấy đấy
cậu ta đã thay đổi quá nhiều rồi…đến mức đôi khi tôi nghĩ đó không phải
là Bảo Quân mà tôi từng hận nữa….bỗng nhiên khi cậu ta mất tất cả vào
tay tôi vậy mà tôi lại chỉ có thể tặng cậu ta một trận đòn no nê vì dám
giết anh tôi…đáng lẽ tôi nên giết cậu ta từ khi đó mới phải…-Nhật Huy tỏ vẻ tiếc nuối..
-Haha…thế cậu biết khi nào mà dám giấu tôi?-nó trừng mắt
-Sau khi cậu biến mất tôi mới biết mà…khi cậu đi hắn như phát điên lên ấy…ở
trường lúc đó cứ thấy hắn là thấy người bị đánh với bàn ghế bị đập phá
đấy…may là có tôi đánh nhau với hắn chứ không thì ối người chết.-cậu tỏ
vẻ ta đây công trạng to lớn cần tặng huân chương….
-Ra vậy…thế cậu nhận lại bố mẹ không?
-Có nhưng chỉ gọi là ba má thôi chứ bố mẹ tôi nuôi tôi từ bé mà…với tôi họ
mới là bố mẹ đầu tiên…cho dù ba má không cố ý nhận nhầm tôi với hắn mà
là do bà y tá đưa nhầm con…đúng là làm ăn vô trách nhiệm mà…hơn nữa tôi
cũng đâu muốn là anh em với hắn…
-Mấy năm qua cậu sống thế nào? Và định bao giờ thì cho tôi gặp Hoàng Yến đây?-nó đổi đề tài
-Yahhhhhh….cậu điều tra tôi hả?
-Ờ..thì đúng thế..
-Haix…thế thì cậu cũng biết rồi…cô ấy vốn là vợ chưa cưới của Bảo Quân nhưng thật ra hai người đó không yêu nhau…
-Ồ thế ra cô ta yêu cậu chứ không thèm hắn à?-nó gật gù
-Này…cô ấy là biết tôi trước chứ….ngày bé nhà hai chúng tôi gần nhau nhưng sau
đó tôi chuyển đi và cô ấy cũng đi Mĩ nên không li