
có Trần Bảo Anh-nó nhấp một ngụm hồng trà,thở dài.
Những ngày tiếp theo làm việc cùng hắn nó nhận ra rằng hắn thật sự là một
quái kiệt…đầu hắn toàn những ý tưởng độc đáo và mới lạ…dần dần nó cũng
bắt kịp nhịp với công việc…quen dần với phong cách làm việc cực kì
chuyên nghiệp của hắn…và đúng như trong báo cáo nó…hắn không hề lại gần
con gái….đến trợ lí của hắn cũng là một anh chàng thư sinh có nụ cười ấm áp...
Kết thúc cuộc họp triển khai dự án mới,nó mệt mỏi đi ra khỏi văn phòng thì đã gặp hắn đứng bên cạnh
-Cuộc họp rất thành công,em làm tốt lắm.-hắn đút tay túi quần ,lên tiếng
-Cảm ơn anh.
-Đi ăn mừng gì không,tôi mời…
-…-nó nhìn đồng hồ-được thôi.
Cả hai đi xuống gara…nó định vào xe nó thì hắn kéo lại
-Để xe em ở đây đi…đi xe tôi cho tiện.
Nó ngần ngừ một lúc rồi cũng gật đầu.
Cả hai tới một quán bar trong thành phố,chọn một bàn nhỏ trong góc khuất
-Cho tôi một chai brandy vàng-nó nói với tên bồi
Bảo Quân mỉm cười,chắc nó không nhận ra nhưng Brandy vàng là loại rượu yêu
thích của hắn…và cái này chỉ mình nó biết…lộ rồi nhé,búp bê của tôi.
-Con gái mà uống rượu mạnh thế sao?-hắn hỏi.
Nó hơi chột dạ…Brandy là rượu hắn thích…6 năm nó cũng chỉ uống rượu này để tự nhắc nhở mình về hắn…cái cảm giác nóng cháy cổ họng khi rượu vào cổ
họng làm nó thấy thoải mái hơn…riết thành quen…
-Đây là loại rượu một người bạn tôi rất thích-nó cười.
-Vậy bây giờ người bạn ấy đâu?-hắn hỏi,tay đu đưa cốc rượu vàng óng như mật óng
Nó nhìn thẳng vào mặt hắn…
-Chết rồi-nó nói và uống một ngụm.
Cả buổi nó và hắn ngồi nói chuyện về đủ thứ trên đời….cả hai đều biết rõ
là đối phương nhưng tại sao vẫn phủ nhận chứ? Tại sao lại cứ phải làm
khổ nhau chứ…
-Này,em đã yêu ai chưa?-hắn hỏi
Nó hơi khựng lại rồi nói
-Có,đã từng.Còn anh?
-Uhm…cũng rồi…đó là một cô gái không bình thường-hắn uống rồi nói tiếp-tôi thật
sự thích cô ấy…chúng tôi đã rất vui,cho đến khi chính tôi đập tan cái
hạnh phúc ấy-hắn lại uống-tôi biến mình thành kể tồi tệ,biến cô ấy thành con búp bê của mình,hành hạ cô ấy chỉ để giữ cô ấy lại bên mình,nhưng
rồi….cô ấy vẫn đi,tôi đã mất con búp bê xinh đẹp của mình-hắn nhìn thẳng vào mắt nó mà nói
Nó né tránh ánh mắt ấy,ánh mắt hắn đầy sự ai oán và bi thương…ánh mắt ấy
làm nó thấy như mình đang hiểu lầm hắn…ánh mắt làm nó thấy xót xa và mềm lòng lại.Nó uống một ngụm rượu cháy cổ họng
-Vậy tại sao anh làm như thế với cô ấy?-nó tiếp tục
-Uhmm…tại sao à? Vì khi ấy bỗng nhiên tôi nhận ra mình không là gì cả-hắn lại
uống-xét nghiệm AND của tôi khi cha tôi bị tai nạn cần tiếp máu gấp thì
tôi không cùng nhóm máu với cả cha và mẹ,không thể cho máu,xét nghiệm
thì tôi không phải là con họ…-hắn lại nốc rượu-mà con họ lại là tình
địch của tôi khi đó,vậy em nói tôi nên làm thế nào?
-….-đấy là lí do hắn làm vậy à? Tại sao hắn không nối cho nó biết chứ….nó nuôi
hận 6 năm,nay bỗng chốc vì câu chuyện của hắn mà tan thành mây khói,hoặc ngay từ đầu,nó đã không thể hận hắn rồi.
-Tôi đột nhiên trở thành kẻ mồ côi…mất tất cả vào tay kẻ kia…tôi cảm giác
như mình sẽ không giữ nổi cô ấy nữa…lại thấy mình không đáng với cô
ấy…khi ở gần tôi,cô ấy luôn gặp rắc rối và nguy hiểm…tôi không muốn
nhưng lại không thể để cô ấy ra đi,nên đã dùng mọi cách ép cô ấy ở bên
tôi cho dù có phải làm đau cô ấy nhưng rồi….ha…cô ấy vẫn bay đi…
-Tại sao anh không nói với cô ta mọi chuyện?-nếu nó biết thì nó đã không buông tay hắn như vậy
-Không,tôi không cần ai thương hại,nhất là cô ấy.Cho dù cô ấy hận tôi còn hơn cô ấy thương hại tôi.
-Sau đó anh sống thế nào?-nó nắm chặt ly rượu trong tay hỏi
-Sau khi cô ấy đi à? Tôi phát điên lên tìm cô ấy khắp mọi nơi nhưng không
thấy,gia đình tôi thì vẫn coi tôi là con nhưng tôi sao dám nhìn mặt họ
nữa…vậy là tôi đi du học,trở thành một con người khác,học cật lực để
quên đi mọi thứ,quên đi cô ấy…mà cũng tưởng là đã quên được rồi nhưng
hóa ra không phải…-hắn uống như điên,chưa gì chai brandy đã không còn
một giọt…-cô ấy vẫn ở đây-hắn chỉ vào ngực trái của mình…
Nó ngửa cổ uống cốc rượu…thì ra là thế…vậy là 6 năm nay nó đã hận lầm hắn à?
-Anh có nghĩ cô ấy sẽ quay lại trả thù anh không?-nó đặt ly rượu xuống
-Vậy cũng được,miễn là tôi có thể nhìn thấy cô ấy.-hắn vẫn uống và nhìn vào nó
-….
Nó không biết phải nói gì nữa.Nó rối bời trong mớ cảm xúc của chính
mình,nó tin hắn nói thật nhưng…vẫn có cái gì đó gợn gợn lên trong
nó,khiến nó chỉ biết im lặng nhìn hắn nốc rượu liên tiếp…
-Thôi đi,đừng uống nữa-nó cầm tay hắn khi hắn định rót tiếp rượu vào ly…
-Tôi khao mà-hắn gạt tay nó-em không cần lo,
Vương Bảo Quân mà nó biết đâu rồi? Sao hắn lại trở thành thế này chứ? Nó cảm
nhận được hắn đã phải chịu đả kích rất lớn và tổn thương sâu sắc…
-Những người tôi yêu quí-hắn nói trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê-đều bị tôi
hại…ha…anh chàng thiên tài violin kia cũng vậy..cô ấy cũng thế…
-Thiên tài violin?-nó hỏi,chưa bao giờ thấy hắn kể chuyện này cả.
-Đúng…tôi gặp anh ta khi tôi đang ở Mĩ,anh ta đi lưu diễn,tôi đã lấy anh ta làm
bia đỡ đạn khi một cô gái cứ bám theo tôi…ha…tôi cũ