
Đới Tư Dĩnh không đi hỏi, cũng không quấy rầy cô, nhìn bộ dáng chị, cô đã sớm biết kết quả.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm………………………………….
Đới Tư Giai trước sau như một về nhà, điều duy nhất thay đổi là sắc mặt
càng ngày càng khó coi, ánh mắt càng ngày càng tuyệt vọng, tại sao có
thể như vậy? Kết quả chẩn đoán đều giống nhau, chẳng lẽ Tư Dĩnh thật sự
không có hi vọng, không, ngày mai còn một bệnh viện cuối cùng, cô phải
kiên trì, không thể buông tay.
Đới Tư Dĩnh cùng tâm trạng tuyệt vọng, nhiều bệnh viện như vậy, đều là một
kết quả chẩn đoán giống nhau. Tuy rằng chính mình đã sớm có chuẩn bị,
nhưng lần lượt thất vọng như vậy, giống như lần lượt có một con dao đâm
thẳng vào tim, đau triệt nội tâm.
Bệnh viện cuối cùng,
Đới Tư Giai đứng ở cửa, do dự thật lâu mới đi vào…………….
Cầm kết quả chẩn đoán trong tay, cô khóc như mưa chạy ra khỏi bệnh viện. Hy vọng cuối cùng cũng tan biến , ông trời thật sự một chút hy vọng cũng
không cho Tư Dĩnh……
Hồn bay phách lạc về nhà, ngồi vào sô pha, chẳng lẽ chỉ có thể xin lỗi Tư Dĩnh.
“Chị, ăn cơm đi.” Đới Tư Dĩnh lại lộ vẻ mặt không có việc gì.
“Ừ.” Đới Tư Giai biết cô cố làm ra vẻ thoải mái. Nếu cô không nghĩ đến,
chính mình cần gì phải làm cho cô thương tâm thêm, chuyện này, coi như
chưa từng phát sinh.
“Chị, ngày mai chúng ta đi thăm Vũ Văn đi, đã lâu chưa gặp qua cô ấy, không
biết hiện tại dáng người có thay đổi gì không.” Đới Tư Dĩnh dường như
tùy ý chuyền đề tài.
“Được.” Đới Tư Giai gật đầu, chỉ cần cô vui vẻ, cái gì cũng tốt.
Nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đầy sao, nhưng Đới Tư Giai không có chút tâm tình ngắm cảnh, cô nên giúp Tư Dĩnh thế nào? Làm sao để sau này Tư Dĩnh có được hạnh phúc bình yên?
—
Thử chấp nhận
“Tư Dĩnh, Tư Giai, hai người đến rồi, thật là, lâu như vậy cũng không thèm
đến thăm mình?” Trịnh Vũ Văn nhìn các cô bất mãn nói, bụng cô cũng đã
nhìn rõ.
“Vũ
Văn, bây giờ đứa trẻ đã được sáu tháng, thấy thế nào? Đã có cảm giác làm mẹ chưa?” Đới Tư Giai nhìn bụng cô đã lớn cười đáp, trong mắt cũng có
chút hâm mộ.
“Có chứ .” Trịnh Vũ Văn khẽ vuốt bụng mình, trong mắt lộ ra ánh sáng của tình mẫu tử.
“Là con trai hay con gái?” Đới Tư Giai hướng mắt hỏi, Vũ Văn hẳn là đã biết.
“Con trai, nhưng con gái tớ cũng thích, trai gái đều được cả.” Trịnh Vũ Văn nói .
“Đúng nha, nhưng Tây Bác nhất định rất vui vẻ, anh ấy sẽ rất cưng chiều con trai.” Đới Tư Giai cười nói.
“Nhưng thật ra, đàn ông không biết vì sao luôn thích con trai, tuy luôn miệng
nói trai hay gái cũng giống nhau, có điều tâm tình thậtra vẫn không
giống.” Trịnh Vũ Văn gật gật đầu.
“Đây là vấn đề quan niệm thâm căn cố đế suốt mấy ngàn năm nay, không phải
nhất thời là có thể thay đổi , thật là, chúng ta thảo luận để làm gì?”
Đới Tư Dĩnh nói xong mới phát hiện, chính mình thật nhàm chán, sao lại
thảo luận vấn đề này.
“Ha ha, đúng thế, nếu không thì sao người ta lại nói ba người phụ nữ hợp
lại sẽ thành một vở kịch được, rất đúng nha.” Trịnh Vũ Văn cười lớn.
“Thật là……….”
Ba người tán gẫu thực vui vẻ.
Tại Hàn gia, Hạ Thần khẽ vuốt cái bụng đã nhô cao của mình, dường như có
thể cảm giác được cử động của đứa nhỏ, chỉ là đứa bé không có cha cùng ở bên.
“Hạ Thần,
ta cùng con đi ra ngoài đi một chút, được không? Phụ nữ mang thai cũng
nên vận động một chút, đối với con và đứa bé đều tốt.”Bà Hàn đi tới nói .
“Vâng, bác gái, chúng ta đi ra ngoài đi.” Hạ Thần gật gật đầu.
“ Con bé này, ta đã nói rồi, đừng gọi bác gái, mau gọi mẹ đi, mặc kệ là
con gái cũng tốt, con dâu cũng tốt, ta đều nhận con.” Bà Hàn có chút mất hứng, cô gọi bà là bác gái, về sau đứa nhỏ sẽ gọi bà thế nào?
Hạ Thần không nói tiếp, cô nhất định phải làm con dâu, không phải con gái. Nếu là con gái cô tình nguyện không cần.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Hàn Cảnh Hiên tay xách nách mang đi vào, nhìn hai
người đứng ở cửa sửng sốt nói: “Hai người muốn đi ra ngoài sao?”
“Không có, Cảnh nhi, con đã đến rồi, rốt cục cũng biết đến thăm Hạ Thần.” Bà
Hàn trừng trừng mắt nhìn con trai nói, anh đến đây, hai người còn ra
ngoài làm gì? Nhận đồ từ tay con trai, bà Hàn liền đi vào, để lại không
gian riêng cho bọn họ.
“Hạ Thần, em có khỏe không?” Thật ra Hàn Cảnh Hiên muốn hỏi đứa bé có ổn không?
“Khỏe, em và con đều tốt lắm, anh Cảnh Hiên, bác sĩ nói là con trai, rất khỏe mạnh.” Hạ Thần lại chủ động nói cho anh.
“Vậy là tốt rồi, em muốn ăn cái gì, hoặc là cần cái gì? Cứ nói cho anh
biết.” Hàn Cảnh Hiên thật không biết nên nói như thế nào? Nhưng cũng
không muốn để cô biết anh và Tư Dĩnh đã ly hôn .
“Không cần gì đâu? Cái gì cần bác gái đều đã chuẩn bị rồi .” Hạ Thần nhìn anh, cô rất cần anh nhưng anh có thể ở bên cô sao?
“Lần sau khám thai là khi nào? Anh đưa em đi .” Hàn Cảnh Hiên đột nhiên nói.
“Là ngày mai, anh Cảnh Hiên, là ngày mai, em chờ anh.” Ánh mắt Hạ Thần lộ
tia vui mừng, anh đưa cô đi, liệu có phải anh bắt đầu có chuyển biến
tốt.
“Được, anh
biết rồi, ngày mai anh tới đón em.” Hàn Cảnh Hiên gật gật đầu, chuyện
của anh và Tư Dĩnh đã chấm dứt, anh cũng muốn thử chấp nhận Hạ Thần, cho dù là