
i cửa liền sửng sốt, tại sao cô ta lại ở chỗ này?
“Mẹ.” Đới Tư Dĩnh nhẹ giọng kêu lên.
Bà Hàn lạnh lùng nhìn cô một cái nói: “Ai là mẹ cô? Chúng tôi không nghĩ sẽ nhìn thấy cô, cô đi đi.”
“Cái này là con mua cho…..” Đới Tư Dĩnh vừa định nói cha, nhìn ánh mắt cảnh
cáo của bà Hàn, lập tức sửa lại lời nói: “Đây là thuốc bổ con mua.”
“Cầm về đi, chúng tôi không mua nổi hay sao?” Bà Hàn không thèm liếc mắt nhìn một cái.
“Chờ một chút, bà để cho cô ta vào đi, tôi có lời muốn nói với cô ta.” Ông Hàn nằm trên giường bệnh đột nhiên mở miệng nói.
Bà Hàn thấy thế mới bước sang một bên, để cho cô vào phòng.
Đới Tư Dĩnh chậm rãi bước đến bên giường bệnh, nhìn ông Hàn: “Cha, cha có khỏe không?”
“Tốt hơn nhiều.” Ông Hàn không có lạnh lùng tuyệt tình giống như bà Hàn.
“Ông à, ông cùng cô ta nói nhiều như vậy để làm gì?” Bà Hàn nhìn chồng mình đối với cô thật khách sáo, bất mãn nói.
“Tư Dĩnh, con là đứa con gái thông minh, ta muốn cùng con nói chuyện.” Giọng nói ông Hàn thật chân thành
“Được, cha, cha nói đi, con nghe.” Đới Tư Dĩnh không cần đoán cũng biết ông định nói cái gì?
“Tư Dĩnh, con cũng biết Cảnh Hiên là đứa con duy nhất của chúng ta, chúng
ta đem hy vọng đặt hết trên người nó, hiện tại tuy nói thời nay rất
nhiều người không cần sinh con, hoặc là phương pháp muốn có con cũng rất nhiều, nhưng nếu Cảnh Hiên cùng người phụ nữ khác sinh một đứa con, con sẽ không thấy ngại chứ? Con thật tình với nó sao? Đó là điều mà chúng
ta lo lắng, cho nên đừng trách chúng ta, chúng ta là người rất truyền
thống, chúng ta hy vọng con có thể rời khỏi Cảnh Hiên, nếu con nguyện ý
rời đi, con có điều kiện gì? Chỉ cần chúng ta có thể làm được, chúng ta
nhất định thỏa mãn con.” Lời nói của ông Hàn có chút thấm thía, muốn
thuyết phục cô buông tha cho Cảnh Hiên.
“Cha, cha không cần nói như vậy? Con có thể hiểu được, con thật sự hiểu được, mặc dù là rời khỏi Cảnh Hiên, con cũng sẽ không cần điều kiện gì, cái
chính là Cảnh Hiên anh ấy….” Đới Tư Dĩnh cũng không nói được hết câu, cô biết Cảnh Hiên sẽ không đồng ý.
“Ta biết, Cảnh Hiên sẽ không đồng ý, nó là con ta, ta hiểu nó hơn con rất
nhiều, ta cũng biết nó thực sự thích con, bằng không, cũng sẽ không vì
biết con không thế mang thai mà vẫn cưới con, nhưng mà, chúng ta có thể
cùng nhau cố gắng, chỉ cần con thật sự rời xa nó, ta tin tưởng Cảnh Hiên sẽ đồng ý, chỉ cần con thật sự nguyện ý rời khỏi nó…”
“Được, chỉ cần Cảnh Hiên đồng ý, con sẽ tự động rời xa anh ấy.” Đới Tư Dĩnh
còn có thể nói cái gì? Cô chỉ có thể đồng ý, cô biết nếu cô cố ý ở lại
bên cạnh Cảnh Hiên, sẽ chỉ làm cho quan hệ giữa Cảnh Hiên và cha mẹ càng thêm căng thẳng, nhưng cô làm sao cùng Cảnh Hiên nói chuyện đây?
“Cảm ơn con, Tư Dĩnh… Cảm ơn con đã hiểu.” Ông Hàn thật vui mừng.
“Tư Dĩnh, hôm qua mẹ có chút kích động, con đừng trách mẹ.” Bà Hàn nghe
được cô nói như vậy, có chút hối hận về hành vi của mình.
“Mẹ, con không trách mẹ, thật sự, con có thế hiểu được tâm trạng của mẹ,
chính là con hy vọng hai người cho con một chút thời gian để đi thuyết
phục Cảnh Hiên được không?”
“Được, Tư Dĩnh, chúng ta không muốn con phải chịu ủy khuất, chúng ta sẽ bồi
thường cho con.” Ông Hàn thấy làm như vậy, sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn một
chút.
“Con xin
phép đi về trước, cha, bồi dưỡng thân thể thật tốt, ngày khác con lại
đến, mẹ, hẹn gặp lại.” Đới Tư Dĩnh chịu đựng đau lòng, khách khí nói
xong, xoay người mà chạy.
“Được, con đi về trước đi, hy vọng con có thể cùng Cảnh Hiên nói chuyện thật tốt.”
“Con sẽ cố gắng, hẹn gặp lại.” Đới Tư Dĩnh vội vàng chạy nhanh khỏi phòng bệnh.
Mang vẻ mặt hoảng hốt đi trên đường, Đới Tư Dĩnh cười khổ, cô làm sao vậy?
Mỗi một lần đều làm sai, mỗi một lần đều bức mình đến đường cùng, cô
không thể không đáp ứng cha mẹ Cảnh Hiên, nhưng cô cũng không thể không
để ý đến cảm nhận của Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên chắc chắn sẽ không ly hôn, nếu vậy cô làm sao dám đối mặt với cha mẹ anh, cô nên làm cái gì bây giờ?
“A……….” Hướng về phía mặt trời, hét lớn một tiếng, cô cảm thấy rất áp lực, rất khổ sở.
Sau một tiếng gào to, dẫn tới sự chú ý của người đi đường.
Vừa lúc lái xe đi qua, Long Ngạo Phỉ quay đầu vô tình nhìn thấy, lại phát hiện rõ ràng là Tư Dĩnh, vội vàng dừng xe lại, đi qua.
“Tư Dĩnh, em làm sao vậy? Đi theo anh.” Long Ngạo Phỉ bước đến, không đợi
cô cự tuyệt lôi kéo cô bước đi, đem cô kéo vào trong xe.
Xe đi đến một nơi tương đối yên tĩnh, ngừng lại.
“Tư Dĩnh, đã xảy ra chuyện gì sao?” Long Ngạo Phỉ quan tâm hỏi.
“Không có gì? Em tốt lắm, em muốn xuống xe.” Đới Tư Dĩnh mở ra cửa xe, muốn bước xuống xe, cô không nghĩ sẽ nói cho anh biết.
“Chờ một chút, em đã không muốn nói thì thôi, quên đi, anh đưa em về nhà.”
Long Ngạo Phỉ vươn tay giữ chặt tay cô, anh biết cô nhất định có chuyện, nhưng nếu cô không nói, anh cũng không thể miễn cưỡng cô, xem ra anh
cần phải đi tìm Cảnh Hiên để nói chuyện.
—
Dùng kế
Đang ở văn phòng, điện thoại bỗng đổ chuông, Hàn Cảnh Hiên nhấc máy: “Xin chào?”
“Hàn Cảnh Hiên, tôi là Long Ngạo Phỉ, có thời gian chứ, gặp nhau một chút được không