Người Vợ Bí Mật

Người Vợ Bí Mật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327744

Bình chọn: 8.5.00/10/774 lượt.

ứa bé trong bụng cô. Nếu bây giờ bảo là bà đã nhầm rồi, hẳn bà sẽ rất thất vọng.

Nghiêm Hạo nhìn cô hồi lâu, gật đầu nói nghiêm túc, “Ừ, nhất định sẽ thất vọng”.

“Vậy. . . Vậy làm sao bây giờ?”. Mễ Giai đột nhiên có phần không muốn Vu Phân Phương bị kích động khi biết sự thật, cô khát khao sự quan tâm lo lắng của bà đối với mình như sáng nay, nó chứa đựng tình mẫu tử, Mễ Giai dường như có thể cảm giác được hương vị của mẹ.

“Còn làm sao nữa, cứ nói sự thật”. Nghiêm Hạo lơ đễnh đáp.

“Dạ. . .”. Mễ Giai thật thà gật đầu, theo anh vào thang máy.

Về nhà, dì quản gia và Vu Phân Phương đều đã về, hai người mua rất nhiều thứ liên quan đến phụ nữ có thai để sử dụng theo từng thời kì, sản phẩm chăm sóc sức khỏe, sách hướng dẫn, vv, giống như đã chắc chắn nhất định là Mễ Giai đang mang bầu.

Thấy hai người trở về, Vu Phân Phương vội vàng ra đón, “Đã về rồi à, bác sĩ nói thế nào, là con trai hay con gái?”. Có lẽ do quá hấp tấp, bà nói năng có hơi lộn xộn.

“Con. . . .”. Mễ Giai nhìn ánh mắt đầy kì vọng của bà, lời đã đến miệng lại mắc trong cổ họng, nói không nên lời.

“Gì mà con trai con gái chứ, bây giờ đã làm sao mà nhận ra được. Muốn hỏi cũng nên hỏi là đã lớn tới mức nào”. Dì quản gia cười nói.

“Đúng đúng đúng, xem tôi này, hồ đồ rồi, thế đã lớn tới mức nào? Bác sĩ nói mấy tuần?”.

“Mẹ, con. . . .”. Mễ Giai ậm ừ, “Con. . . Con không ——”.

“Bác sĩ nói được bốn tuần rồi, vẫn là sơ kỳ”. Lời nói bị Nghiêm Hạo cắt ngang.

Mễ Giai kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt khó hiểu, Nghiêm Hạo nhìn cô mỉm cười, đưa tay choàng qua vai cô, hơi dùng sức, như là ra tín hiệu.

“Thật hả”. Tuy rằng lúc trước đã chắc chắn, nhưng khi tin này được xác nhận, không có lời nào có thể diễn tả được tâm tình vui sướng của Vu Phân Phương.

“Vâng, bác sĩ nói Mễ Giai cần nghỉ ngơi nhiều, chúng con về phòng trước”. Nói xong Nghiêm Hạo lập tức ôm Mễ Giai về phòng. Mễ Giai đi theo Nghiêm Hạo vào phòng, vừa đóng cửa, cô không thoải mái nhìn anh truy vấn, “Anh. . . Anh biết rõ là em không hề mang thai”. Anh còn muốn lừa gạt hai bà? Mễ Giai không thể hiểu nổi vì sao Nghiêm Hạo lại làm như vậy.

Nghiêm Hạo lơ đễnh cười, kéo cô ngồi xuống giường nói, “Em không phát hiện thái độ hiện tại của mẹ đối với em đã thay đổi rất nhiều sao?”. Từ khi cho rằng Mễ Giai mang thai, thái độ của mẹ anh với cô thay đổi rất rõ, không còn khí thế bức người giống như trước, nói chuyện cũng không còn hằn học, thậm chí còn tự mình pha sữa cho cô.

“Em. . Em biết”. Mễ Giai đương nhiên biết, cũng bởi vì điều đó cô mới càng thấy áy náy, không dám nói thật là mình không mang thai.

“Từ đó có thể nhận ra mẹ rất muốn bế cháu, nếu để bà biết em không có thai, giống như em nói, bà sẽ vô cùng thất vọng”. Nghiêm Hạo đưa ra ý kiến khách quan của mình. Thật ra là anh có lòng riêng, mẹ luôn không thích Mễ Giai nên gây khó dễ cho cô mọi lúc, nếu làm thế có thể khiến cách đối xử của mẹ với Mễ Giai có chuyển biến, bớt thành kiến, như vậy cũng không phải là không tốt.

“Em biết, nhưng giấy không thể gói được lửa, đến lúc đó. . . .”. Chuyện đứa bé bây giờ còn có thể giấu giếm được, nhưng rồi bụng sẽ phải to ra, Mễ Giai lo lắng nghĩ.

Nghiêm Hạo nhìn cô, đột nhiên con ngươi sáng ngời, cười mờ ám, cúi người ghé vào tai cô nói, “Anh sẽ không ngừng nỗ lực, rất có thể đuổi kịp được tiến độ kế hoạch”.

Hơi thở ấm áp phả vào tai Mễ Giai, tình huống vốn đã ái muội, lời nói của anh lại rõ ràng như vậy, khuôn mặt Mễ Giai nháy mắt đỏ bừng, vội vàng nuốt nước miếng, không nói được câu nào.

Nghiêm Hạo thích nhìn bộ dáng cô lúc đỏ mặt, nhìn cô như bây giờ, kìm lòng không đặng mà cúi đầu, phủ lên môi cô, thử thăm dò, dụ dỗ trao đổi một nụ hôn sâu nóng bỏng.

Lưu luyến buông cô ra, Nghiêm Hạo cúi đầu chôn ở cần cổ cô, điều chỉnh lại hơi thở của mình, đồng thời nỗ lực áp chế lửa dục vọng đang nhen nhóm trong lòng.

“Được. . .”. Mễ Giai thở phì phì, nhỏ giọng nói.

“Hả?”. Nghiêm Hạo ngạc nhiên, nhất thời không hiểu vì sao cô lại nói vậy.

Bộ dáng của Nghiêm Hạo hôm qua có phần dọa đến Mễ Giai, cũng bởi thế cô mới ý thức được bản thân cảm thấy đau lòng, đau lòng vì anh. Cho nên Mễ Giai nghĩ, có lẽ cô cũng có chút yêu anh. Sự quan tâm của anh hồi sáng cũng khiến cô rung động, cô không biết liệu anh có yêu cô hay không, nhưng Mễ Giai có thể xác định anh luôn quan tâm cô, ít nhất là anh có thích cô. Nếu như vậy, cô nguyện ý thử yêu anh, tình nguyện sinh một đứa trẻ của hai người.

“Chúng ta đuổi theo tiến độ. . . Tranh thủ lúc mẹ chưa phát hiện, biến giả thành thật”. Mễ Giai đỏ mặt, nói ra những lời mà trước kia cảm thấy cả đời này cũng không thể nói.

Nghiêm Hạo buông cô ra, có chút bất ngờ nhìn cô, chắc chỉ là một câu bông đùa, anh còn nhớ rõ, ngày hôm qua chính cô đã nói cô chưa chuẩn bị sẵn sàng.

“Em chuẩn bị. . . Tốt rồi?”. Nghiêm Hạo cẩn thận xác định, lúc trước anh cho rằng cô đã đồng ý, lại không nghĩ cô vẫn giấu anh uống thuốc, không thể không thừa nhận, trong một khoảnh khắc của ngày hôm qua, anh đã cảm thấy đau đớn.

Biết anh tôn trọng suy nghĩ của mình, Mễ Giai thành thật lắc đầu, “Không phải


80s toys - Atari. I still have