Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323442

Bình chọn: 9.5.00/10/344 lượt.

mãn.

Vài ngày trôi qua, mấy người đàn ông tụ tập ở một quán rượu nhỏ bên trong thành phố.

“Chúc mừng cậu!” Phương Bách Hâm vỗ vỗ bả vai Chu Uy Tuấn.

Chu Uy Tuấn giơ ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly rượu của Phương Bách Hâm.

“Lần này xem như A Tuấn một công đôi việc, không chỉ cưới được vợ đẹp về nhà mà giá cổ phiếu của công ty cũng tăng lên như thủy triều vậy.” Ngũ Đức Kỳ nói.

“Mình cũng không phải là vì cổ phiếu.” Nói cứ như anh bởi vì tiền mà không tiếc biến mính thành người đàn ông ngu ngốc quỳ xuống cầu hôn vậy.

“Mình biết rõ.” Ngũ Đức Kỳ cong môi.

“Hôn lễ nhớ mời tôi đấy.” A Huy giơ ly rượu lên.

“Nhất định rồi! Tôi cũng muốn cám ơn anh, A Huy.” Chu Uy Tuấn cụng ly với người đã từng là đối tượng xem mắt của Ô Nguyệt Vân, trong lòng cũng không còn khúc mắc nào nữa. Anh là người đàn ông bá đạo chứ không phải là người đàn ông không biết phải trái.

“Tôi sẽ không đoạt mất đồ tốt của người khác, lúc trước, lần đầu tiên gặp cô ấy thì A Kỳ đã nghiêm túc cảnh cáo tôi, bảo tôi đừng tùy tiện làm điều xằng bậy, nhưng mà cho dù cậu ấy không cảnh cáo thì tôi tin tôi cũng không có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào với cô Ô, dù sao thì chúng tôi cũng như nam châm cùng cực vậy.”

“Tôi hiểu, dù sao sở thích của mỗi người đều khác nhau.” Chu Uy Tuấn cười nói.

“A Tuấn, đừng quên mình cũng có công lao to lớn đấy.” Ngũ Đức Kỳ đi theo tranh công.

“Nhưng mà nói thật, tôi hoàn toàn không tưởng tượng được cô hầu gái đó . . . À, Nguyệt Vân lại xông vào hội trường, dáng vẻ đó hoàn toàn khác với cô ấy ngày thường.” Phương Bách Hâm dùng ngón trỏ gảy gảy cằm: “A Tuấn, tất cả đều nằm trong kế hoạch của cậu sao?”

Chu Uy Tuấn lắc đầu. Nói thật là anh cũng bị sốc. Trong kế hoạch của anh, sau khi Ô Nguyệt Vân nói ra hết khúc mắc trong lòng thì sẽ chạy đến văn phòng đợi anh, không ngờ cô lại nằm ngoài dự liệu của anh mà chạy tới phòng họp báo, đón lấy tất cả những ánh đèn flash cùng những chiếc máy chụp hình.

Sự thay đổi này của cô, là vì anh.

Một cô gái luôn sợ hãi khi phải đối mặt với người khác, vậy mà lại vì một người đàn ông mà thay đổi.

Chậc, người đàn ông đó thật may mắn biết bao!

“Nếu không, tại sao cậu lại có thể đột nhiên lấy ra nhẫn kim cương rồi nói những lời giải đáp hết tất cả gút mắc của mọi người như vậy?” Phương Bách Hâm nhớ tới màn trình diễn tiết mục cầu hôn của Chu Uy Tuấn ngày hôm đó thì không khỏi xoa xoa cánh tay. Những lời kia anh tuyệt đối không thể nói được, tuy vô cùng ngọt ngào, nhưng cũng vô cùng buồn nôn.

“Nhẫn kim cương vốn định mang về nhà để cầu hôn, không ngờ lại phải sử dụng sớm như vậy, mà những lời đó chính là những lời bộc phát từ tận đáy lòng, tôi căn bản là không có chuẩn bị trước.”

“Thật vậy à?” Chẳng lẽ không phải vụng trộm chuẩn bị kịch bản trước để lấy nước mắt của người ta sao?

Chu Uy Tuấn cười ranh mãnh nhìn Phương Bách Hâm, hỏi: “Thế nào? Cậu hâm mộ à?”

“Hâm mộ cái gì? Có gì hay mà hâm mộ?” Phương Bách Hâm hất cằm.

“Chẳng phải là cậu đang hâm mộ cảnh tượng cầu hôn của tôi hoành tráng hơn cậu sao?”

“Có à?” Phương Bách Hâm hừ hừ vài tiếng.

Ba người khác nhìn nhau cười to.

“A Tuấn, cậu thật sự không muốn biết chuyện vướng mắc trong lòng Nguyệt Vân sao?” Ngũ Đức Kỳ hỏi. Anh đã hỏi lần thứ ba rồi, cũng không tin là Chu Uy Tuấn không muốn biết tảng đá lớn nằm trong lòng Ô Nguyệt Vân là gì.

“Không.”

“Cậu không hiếu kỳ sao?”

“Lúc trước thì muốn biết, bây giờ thì không.” Chuyện đã trôi qua, cần gì phải thắc mắc? Huống chi bây giờ trong lòng anh tràn đầy vui sướng, căn bản là không dung nạp được cái trò chơi ‘hiếu kỳ’ này. Ô Nguyệt Vân thật sự đã nép vào cánh của anh, còn gì có thể quan trọng hơn điều này nữa!

“Đây cũng được coi là sự độ lượng của đàn ông sao?”

“Cậu muốn nghĩ vậy cũng được.”

“Được rồi!” Không hổ là A Tuấn, nếu đổi lại là anh thì cho dù trước đây hay hiện tại, cũng đều muốn biết nguyên nhân.

Chẳng phải con người là sinh vật đầy tò mò sao? Ngũ Đức Kỳ nghĩ.

“A Tuấn, sau này cô Ô có biết âm mưu của cậu không?” A Huy hỏi.

“Biết chứ.” Biết anh ở quán ăn cố tình lạnh lùng nhìn cô, biết anh sau khi khiến cô kinh hoảng thì lại sử dụng loại đối đãi giống như bạn bè để đối xử với cô, biết anh lợi dụng tin tức giả của ‘Vạn Thắng’ để khiến cô tỉnh ngộ. . . . .

“Cậu lại dám để cô ấy biết sao?” Phương Bách Hâm trợn to mắt. Nếu đổi thành anh thì anh tuyệt đối sẽ không nói cho người phụ nữ của mình biết, dù sao thì anh cũng không muốn bị ‘cấm túc triền miên’ trên giường . . . . như vậy thật sự là rất tàn nhẫn.

“Vì sao lại không dám?” Chu Uy Tuấn nhún vai, nhớ lại lúc Ô Nguyệt Vân nghe xong mưu kế của anh thì khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng vừa xanh, hai má phồng lên như ếch, còn hét lên, ra lệnh không cho phép anh đến gần phòng khách quấn quít lấy cô —— lúc đó cô còn không chịu quay về phòng ngủ chính —— dáng vẻ ấm ức đến đáng yêu. Khóe môi của Chu Uy Tuấn không khỏi cong lên.

Chẳng qua cô nói thì nói vậy nhưng anh cũng có tính toán của mình, thừa dịp lúc cô vừa vào phòng tắm thì anh cũng lập tức bước theo vào, dù sao cô cũng chỉ nói là không được phép vào phòng khách quấn lấy cô


Insane