
ngào . . . . .
Ô Nguyệt Vân lặng lẽ thở dài. Bây giờ sự trầm mặc lại khiến cô cảm thấy áp lực, phải chăng là vì người đàn ông này không phải là Chu Uy Tuấn?
“. . .Em cảm thấy thế nào?”
“Dạ?” Ô Nguyệt Vân đột nhiên sực tỉnh, vội vàng gật đầu, trên thực tế, cô hoàn toàn không biết vừa rồi vị giáo sư đại học này đã nói gì.
“Như vậy sau khi ăn xong, chúng ta đến rạp chiếu phim. . . Gần đây em có hay đến rạp chiếu phim không?” Vị giáo sư đại học hình như đã phát hiện ra cô phân tâm, vậy nên mới lặp lại câu hỏi vừa rồi.
“Không, không có.” Kỳ thực, cô không thích xem phim, bình thường cũng không đặc biệt quan tâm xem có phim gì mới.
Giáo sư đại học mỉm cười: “Không sao, để lát nữa tới rạp chiếu phim, em xem xem có muốn coi phim nào hay không.”
Ô Nguyệt Văn ấp úng đáp một tiếng.
Sau đó, không khí trầm mặc lại một lần nữa bao quanh bọn họ, cho đến tận khi thức ăn được đưa lên, hai người mới im lặng cầm nĩa, bắt đầu ăn thức ăn trên bàn.
Đột nhiên, Ô Nguyệt Vân cảm thấy có một ánh mắt khiến cô đứng ngồi không yên, khuôn mặt đang cúi gằm xuống đĩa salad chợt ngẩng lên, lúc nhìn thấy người đứng bên cạnh cửa thì ‘keng’ một tiếng, chiếc nĩa bằng bạc tuột khỏi tay, rớt xuống bàn ăn, trái cà chua nhỏ trên dĩa còn xoay một vòng, cuối cùng lại lăn xuống đất.
Mà trái tim của Ô Nguyệt Vân cũng giống như quả cà chua này, rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Cô nhìn Chu Uy Tuấn lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này, bây giờ lại đang đi về phía bọn họ, sau đó, anh cố ý ngồi xuống bàn bên cạnh, đối diện xéo với chỗ ngồi của cô.
“Nguyệt Vân?” Giáo sư đại học cảm thấy cô khác thường, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô.
“A . . . Hả? Làm sao vậy?” Ô Nguyệt Vân vội vàng dời mắt khỏi Chu Uy Tuấn.
“Sao mặt của em trắng bệch như vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?” Giáo sư đại học vừa hỏi, vừa lo lắng vươn tay chạm vào má Ô Nguyệt Vân.
Ô Nguyệt Vân hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ anh ta lại có hành động thân mật như vậy, theo phản xạ, cô ngẩng đầu nhìn về phía Chu Uy Tuấn, chỉ thấy anh nhếch miệng, ánh mắt thâm trầm nhìn cô.
Trái tim Ô Nguyệt Vân đập thình thịch. Lúc này lẽ ra anh phải đang làm việc mới đúng, tại sao lại chạy tới nơi này?
Ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin cùng oán hận của anh cứ một mực nhìn chằm chằm vào cô. Cô rất muốn, rất muốn giải thích, thế nhưng cô có thể giải thích gì đây? Tất cả việc này đều là do cô lựa chọn, cô biết rõ bọn họ nhất định sẽ đi đến kết cục thế này, chẳng qua là khi nó xảy ra thì cô lại cảm thấy hối hận . . . . .
Tay chân cô lạnh cóng, giống như vừa rơi xuống hầm băng.
Không được! Cô không thể như vậy! Hãy nghĩ đến mẹ thử xem!
Ô Nguyệt Vân thở hổn hển, mặc dù trong ngực cảm thấy nhói đau, thế nhưng cô ép mình phải kiên trì.
“Nguyệt Vân?”
“À, tôi không sao.” Ô Nguyệt Vân lắc đầu, cắn môi ép mình không được nhìn Chu Uy Tuấn.
“Có cần hủy kế hoạch hay không?”
“Không, không cần, tôi, tôi đột nhiên vừa nghĩ đến gần đây có một bộ phim mình rất muốn xem, chỉ là tôi đã quên mất tên phim rồi . . . .” Ô Nguyệt Vân ép mình nở nụ cười.
“Đừng lo, đợi lát nữa đến rạp chiếu phim rồi hỏi cũng được.”
“Ừ. . .”
“Xem phim xong, có muốn đến Miêu Không (*) ngắm cảnh đêm không?” Giáo sư đại học đột nhiên hỏi.
(*Nằm ở quận Văn Sơn, TP. Đài Bắc)
“Hả?”
“Bạn tôi nói, Miêu Không vô cùng thích hợp để hẹn hò.”
“Được.” Ô Nguyệt Vân cụp mắt xuống. Sao anh ta lại đột nhiên đề nghị như vậy? Chu Uy Tuấn đang ở bên cạnh, cô không muốn cho anh biết lộ trình của mình và vị giáo sư đại học này. . . .
“Nếu vậy thì em điện thoại về báo với gia đình một tiếng đi, nói em sẽ về nhà muộn một chút.”
“Tôi. . .” Ô Nguyệt Vân liếc nhìn Chu Uy Tuấn: “Không sao, không có việc gì, người nhà của tôi sẽ không nghĩ gì đâu . . .”
Giáo sư đại học gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng không giống như lúc trước, bây giờ anh ta nói nhiều đến lạ thường, vừa nói đến những thành viên trong gia đình, vừa kể về chuyện công việc, lại vừa nói đến sở thích này nọ.
Thỉnh thoảng Ô Nguyệt Vân lại lén nhìn phản ứng của Chu Uy Tuấn, cô tin, với khoảng cách giữa hai bàn, cộng thêm sự yên lặng trong quán, anh tuyệt đối có thể nghe được nội dung mà cô và giáo sư đại học đang nói.
Thời gian trôi chậm như ốc sên bò, bữa ăn kéo dài nửa tiếng mà đối với Ô Nguyệt Vân lại như kéo dài trăm năm.
Rốt cuộc cô đang làm gì vậy?
Tại sao. . . . cô phải làm như vậy? Tại sao lại phải làm như vậy?”
Cô cảm thấy vô cùng rối loạn, cũng vô cùng khổ sở . . . .
Cuối cùng, Ô Nguyệt Vân cũng không đến Miêu Không để ngắm cảnh đêm, thậm chí trước giờ chiếu phim 5 phút, cô lại mượn cớ rời đi.
Buổi tối, sau khi Chu Uy Tuấn tan việc về nhà, lúc mở cửa lại trông thấy Ô Nguyệt Vân đang nằm co rúc trên ghế sofa, anh cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, dù sao cũng đã có người ‘thông báo’ với anh rồi!
“Về sớm vậy sao?” Chu Uy Tuấn dựa theo kịch bản trong lòng, bắt đầu tiến hành ‘diễn xuất’.
Ô Nguyệt Văn ngẩng đầu lên rồi lại lập tức cụp mắt xuống.
Chu Uy Tuấn cũng không nói thêm câu gì, chỉ đi lướt qua cô, bước vào phòng ngủ chính để tắm rửa sau một ngày mệt mỏi. Khi anh bước ra khỏi phòng tắm t