Teya Salat
Người Tình Giấu Mặt

Người Tình Giấu Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325733

Bình chọn: 7.5.00/10/573 lượt.

lòng lại có một chút ấm áp.

Thân Tử Duệ đứng ở nơi đó, nhìn thấy người con gái mà mình yêu thương đứng ngay tại trước mắt, hắn nghĩ muốn tiến lên ôm lấy cô, cứ như vậy mà nhìn đối với hắn mà nói, làm sao không phải là một lọai hạnh phúc chứ?

Khi hắn lại một lần nữa từ từ nhớ tới, trên mặt cô vẫn còn đeo một cái kính râm lớn, tức giận trong lòng lại lần nữa bị kích thích, ánh mắt nhìn cô đã từ từ trở lên thâm trầm.

Ân Tịch chậm rãi hướng về phía hắn hướng đi tới, chuyện cần phải đối mặt thì thế nào cũng không thể trốn tránh, cô chỉ hy vọng đêm nay sẽ là một đêm bình an. Bước chân rất nhẹ, tay nắm rất chặt, cô đứng ở trước mặt hắn, vẫn như cũ không có tháo kính râm xuống.

"Thân tiên sinh, xin chào!" Cô nhẹ nhàng mà nói, hơi hơi hé miệng.

Hắn xanh mặt, không nói gì, trước sau như một mà nhìn chằm chằm cô, mặc dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô.

Cô bị hắn nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, Ân Tịch quay đầu đi chỗ khác, có chút hờn giận mà nói: " Thân tiên sinh, xin đừng nhìn tôi như vậy."

"Em cảm thấy rất không tự nhiên sao?" Hắn nuốt nước bọt, có chút khó khăn nói.

"Đúng vậy." Ân Tịch thành thật mà đáp lại.

"Vậy em có nghĩ hay không, em đeo kính râm, tôi nhìn em như vậy cũng rất không tự nhiên." Hắn muốn một chút, người phụ nữ này đến tột cùng phải giả bộ tới khi nào mới bằng lòng thản nhiên mà đối diện mình.

Ân Tịch có hơi né tránh, may là có kính râm, hắn không phát hiện được.

Ngược lại cô thực bình tĩnh mà mỉm cười, có chút áy náy mà nói "Không tiện, gần đây da tôi có hơi mẫn cảm, không may bị thủy đậu, vì không muốn ảnh hưởng thị giác người khác, cho nên tôi cảm thấy đeo kính râm đúng là hành vi tôn trọng người khác."

Cô lần đầu tiên phát hiện mình có thể bình tĩnh thản nhiên nói dối như vậy, đây không chỉ khiến hắn bất ngờ, bản thân cô lại càng bất ngờ hơn.

Giải thích như vậy, đường hoàng biết bao, hắn nghĩ muốn vạch trần cô quả là khó khăn.

Cô thà nói dối hắn cũng không nguyện ý nói cho hắn chân tướng, nếu hắn là Trữ Dịch, cô sẽ nói sao? Không biết tại sao, hắn nghĩ tới người anh em này, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng cô hắn không đủ tư cách sao?

Ân Tịch nhìn đôi mắt hắn muốn phun ra lửa giận, biểu tình có chút bất an. Giờ phút này, cô đột nhiên phát hiện, kính râm thật sự là đồ vật tốt, không chỉ có thể che đậy dung nhan của cô, càng có thể che đậy bất an cùng bối rối trong lòng cô.

"Bệnh thủy đậu? Danh từ này thật mỹ lệ a." Hắn có chút trào phúng mà nói với cô, hắn muốn nhìn một chút người đàn bà trước mắt này xử lý việc nói dối này như thế nào.

"Đúng, rất mỹ lệ." Cô tựa hồ có hơi ngốc, chỉ có thể nói theo hắn.

"Nếu là mỹ lệ, tôi đây cũng có thể nhìn xem, từ giờ trở đi, sáu tháng cô sẽ ở đây, Hứa tiểu thư, sẽ không phải là sáu tháng đó cô đều đeo kính râm đối mặt tôi đi."

"A, sẽ không, tôi chỉ là mẫn cảm, dùng ít thuốc, hai ba ngày sẽ tốt." Cô theo bản năng giải thích.

Người đàn bà này tựa hồ muốn bức điên hắn rồi, buộc lửa giận của hắn bắn ra bốn phía .

"Có phải em thấy đùa như vậy là vui lắm? Nhìn thấy bộ dạng nổi giận của tôi, thì trong lòng em có cảm giác thắng lợi? Trong lòng em có phải nghĩ rằng, Thân Tử Duệ tôi sẽ có khi không kiểm soát được chính mình, hơn nữa là khi đối mặt với em, có phải như vậy em cảm thất rất thoải mái đúng không? Hả!" Hắn từng bước một bức cô, một chữ cuối cùng cơ hồ là gào thét.

Hắn tựa như một cái đầu sư tử tức giận, không có gì báo hiệu, liền khởi xướng công kích, cô bị hắn làm cho phải liên tiếp lui về phía sau.

"Thân tiên sinh, tâm tình anh không tốt lắm, tôi nghĩ chúng ta có thể chọn một thời gian khác tốt hơn để nói chuyện." Cô chỉ có thể bình tĩnh như thế mà nói với hắn, tìm cái cớ nhanh chóng thoát đi như vậy mới là thượng sách.

Nói xong, Ân Tịch xoay người, hướng bên trong đi vào,chuyện gì phải đến, tất có an bài.

Nhìn thấy cô hờ hững xoay người, bóng dáng thật mạnh mẽ, lửa giận của Thân Tử Duệ không có tắt đi, ngược lại càng đậm.

Đi lên trước, giữ chặt cánh tay của cô, Ân Tịch theo bản năng quay đầu lại, một vài sợi tóc sượt qua chóp mũi hắn, mang theo mùi thơm ngát tự nhiên, hương thơm nồng đậm hơn mùi rượu, làm người ta "say" đến mức hồ đồ.

Tay kia hắn thừa dịp cô quay đầu thì nhẹ nhàng liền tháo kính râm của cô xuống. . . . .

Đó là một loại hoảng hốt thế nào, lại là một loại không biết hành động ra sao, Ân Tịch chỉ cảm thấy nhục nhã cùng phẫn nộ bùng cháy.

Hắn thấy chính là khuôn mặt cô sưng lên, mang theo vết hằn màu đỏ, lâu như vậy không có tan đi, cũng không biết cô bị đánh bao nhiêu cái tát, khóe miệng không có vết máu, nhưng ở bên cạnh miệng cô có chút sưng nói cho hắn, hôm nay cô bị khi dễ như thế nào.

Cô dùng sức muốn giằng ra khỏi hắn, hắn gắt gao mà giữ cô, không buông tay.

"Thả tôi ra." Cô là phẫn nộ như thế, thanh âm dứt khoát như vậy.

"Tại sao phải nói dối?" Hắn là đau lòng như vậy, thanh âm trầm thấp cùng khàn khàn.

"Có phải nhìn đến tôi như vậy, trong lòng anh cực kỳ thoải mái? Tôi chật vật như vậy đứng ở trước mặt anh, không phải anh cảm thấy vô cùng thắng lợi đúng không? Anh cũng chỉ biết chờ tôi nói dố