Người Tình Giấu Mặt

Người Tình Giấu Mặt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325802

Bình chọn: 8.5.00/10/580 lượt.

ng, cho tới bây giờ đều không có người nào nói với cô là cô ấy sẽ kết hôn, điều làm cho Ân Tịch ngoài ý muốn chính là, người nói cho cô biết vẫn chính là Niếp Thanh cô ta.

"Rất kinh ngạc, phải không?" Trong mắt Niếp Thanh đã không còn sự tinh ranh cùng đố kị trước kia, nhiều hơn là thong dong cùng bình tĩnh, "Kỳ thật tôi cũng không nghĩ tới tôi có thể kết hôn nhanh như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi phát hiện ra bên cạnh tôi vẫn còn có người dõi theo, cho nên tôi không muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa."

Niếp Thanh nói xong những lời này, có chút vui vẻ mỉm cười, sau đó lại nói: “Còn nữa, có phải cô cảm thấy rất lạ vì sao tôi lại nói những lời này với cô đúng không, kỳ thật tôi cũng không biết, có lẽ là tôi không hề đố kị cô đi. Khi ở bên Pháp kia, những ngày đó tôi thực đố kị cô, bởi vì Tử Duệ chưa từng bao giờ vì một người đàn bà mà lo lắng như vậy, nhưng giây phút mà cô ngã xuống, anh ta vội vã như vậy, tôi biết tôi đã bại dưới tay cô. Cũng may, tôi tỉnh ngộ sớm, không có tiếp tục mắc thêm lỗi lầm gì nữa”

"Cám ơn cô đã chân thành nói với tôi những điều này." Ân Tịch hữu hảo cười nói, giờ khắc này, cô cảm thấy Niếp Thanh vô cùng tốt đẹp, ánh mắt rất chân thành, nụ cười đối với cô cũng rất chân thành.

"Những vụ bê bối của cô vĩnh viễn đều có người thu dọn giúp cô, đối với cô tôi không giống vậy, đã trả qua một lần, lúc sau tôi biết được, đàn bà nên biết thỏa mãn là gì, nếu như tôi không trân trọng, có lẽ là ngay cả một người đàn ông thiệt tình đối tốt với tôi cũng sẽ mất đi." Cô ta vẫn mỉm cười, cười đến vui vẻ nở rộ, rất đẹp, rất hạnh phúc.

"Có thể tìm được một nửa của mình, so với bất kỳ cái gì cũng đều quý giá, chúc cô hạnh phúc." Ân Tịch vươn tay, tỏ vẻ hữu hảo. Niếp Thanh vươn tay, mỉm cười nhìn cô, thì ra là bạn bè so với là kẻ thù vẫn hạnh phúc hơn.

"Chuyện của cô tôi cũng hiểu biết một chút, là người đứng ngoài cuộc, tôi hy vọng cô có thể đối mặt với tình cảm của chính mình, còn có, đề phòng Tề Tư Mục một chút." Nói đến Tề Tư Mục, tình cảm phức tạp trong lòng Niếp Thanh lại dâng lên, người đàn bà này khiến cô đau đớn và hận đến chết.

"Cám ơn!" Ân Tịch lịch sự cười đáp lại.

Hai vị hoa đán của Hoa Đằng lần đầu tiên bắt tay giảng hòa, nhìn nhau mỉm cười! Hiếm khi được ngày gió hiu hiu thổi, ánh mặt trời xuyên qua mây trắng, rót từng mảng, từng mảng xuống tòa nhà cao tầng, trong suốt, lấp lánh như một viên đá quý rực rỡ.

“ Ân Tịch, món đồ này vừa được gửi đến, cậu mau mở ra xem là thứ gì. Không có đề tên người gửi, là do một đứa bé vừa đưa tới” Hạ Vũ cầm trong tay một gói lớn, hướng Ân Tịch đi tới.

Ân Tịch tiếp nhận gói lớn, người nào lại gửi đồ cho cô như vậy chứ?

Trong lòng hoài nghi, Ân Tịch mở chiếc hộp, một vật từ bên trong hộp trượt ra ngoài, nảy vài cái trên mặt đất rồi dừng lại, phát ra một tiếng vang vọng. Cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy, Ân Tịch liền thốt lên “Bà ngoại”.

Đây đích thực là chiếc nhẫn của bà ngoại, vì sao lại ở chỗ này? Như thế nào lại ở nơi này? Chẳng lẽ.. . đã xảy ra chuyện gì?

“Làm sao vậy? Cậu đừng kích động.” Hạ Vũ đỡ lấy thân thể cô, trấn an.

“Là ai gửi mới được? Vì cái gì chỉ có chiếc nhẫn? Bọn họ đã làm gì bà ngoại?” Ân Tịch bị dọa tới mức tư tưởng trở nên hỗn loạn, cảm xúc cũng nhất thời kích động.

“Có thể trong hộp còn có gì đó” Hạ Vũ bình tĩnh mà nhắc nhở cô.

Ân Tịch lần nữa mò tay vào trong hộp, quả thực còn có một tờ nhỏ giấy rất mỏng, trên đó chỉ viết 2 chữ : “Tề gia”.

Nhìn đến hai chữ này, tay Ân Tịch run run, cố gắng kìm nén sự hoang mang cùng phẫn nộ ở trong lòng, đem mảnh giấy kia hung hăng vo thành một khối, gắt gao nắm trong tay, cắn chặt môi.

“Ân Tịch, cậu trước tiên đừng kích động.” Có thể nhận thấy Ân Tịch đang bị uy hiếp.

“Hạ Vũ, mình nhất định phải tới Tề gia một chuyến, mình phải biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Mình đi cùng cậu.” Hạ Vũ chủ động yêu cầu.

“Không cần, chuyện này cậu đi không thuận tiện.” Ân Tịch khẽ cự tuyệt.

“Được. Nếu có gì cần giúp đỡ, nhất định không được giấu mình, biết không?” Hạ Vũ nắm tay cô lo lắng nói.

Ân Tịch ra sức gật đầu một cái, sau đó, xoay người rời đi.

--------------------

Tề gia…

“ Lâm Âm Ái, là bà?” Tần Phương rốt cuộc gặp được người chủ mưu phía sau màn. Nhìn thấy khuôn mặt kia, bà không khỏi trào phúng cười lên.

“Đã lâu không gặp, người bạn cũ!”

“Bà muốn tìm tôi, phải dùng phương thức này sao?” Tần Phương không có chút gì sợ hãi, tỏ ý muốn xin tha cả.

“Đây là một món quà gặp mặt đặc biệt, sau này còn đặc biệt hơn.” Lâm Âm Ái tuy nở nụ cười nhưng bên trong đầy hận ý.

“Đến tột cùng bà muốn làm cái gì? Chúng ta đều đã sống hơn nửa đời người, rồi cũng đều phải chết, có thể cho qua thì hãy cho qua đi.”. Nhiều năm như vậy rồi, từ bà với Bội Dung cho đến Ân Tịch, Lâm Âm Ái vẫn không thể quên chuyện cũ, trước sau một mực hận bà.

“Cho qua? Bà nghĩ tôi không muốn kết thúc với bà sao? Chính là cháu ngoại bà không muốn dừng lại. Nó muốn trả thù, muốn hủy hoại gia đình này, hận không thể giết chết từng người nhà tôi, nếu như vậy, tôi đây liền cùng các người chơi. Mấy chục năm trước là như vậy,


Pair of Vintage Old School Fru