
cùng căm hận trong mắt của cô, người đàn bà này, dám trước sự trừng phạt của hắn mà tư tưởng rơi vào hư vô.
Hắn không chút thương tiếc càng thêm dùng sức mà vọt vào cơ thể cô, hắn muốn trừng phạt cô không chuyên tâm, hắn muốn cô càng thêm thống khổ . . . .
Luật động hết thảy như có giai điệu, cô một lần lại một lần chìm nổi trong tra tấn của hắn . . . .
“Thân Tử Duệ, ngươi nhớ kỹ, ta hận ngươi, ta hận ngươi phá hủy cơ hội làm lại từ đầu của ta!” Ở thời khắc mà hắn rút ra khỏi cơ thể cô, thanh âm của cô tựa như từ đáy địa ngục vang lên khoảng không.
Tay hắn vuốt ve mái tóc hỗn độn của cô, “Nếu cô có thể hận tôi, tôi hy vọng cô có thể hận tôi cả đời.”
“Ngươi là ma quỷ!”
“Đúng vậy, đối với cô, tôi tình nguyện trở thành ma quỷ.”
“Ngươi không xứng có được tình yêu, cả đời này ngươi sẽ không bao giờ có được tình yêu.” Cô thề, cô nguyền rủa người đàn ông này.
“Vậy còn cô? Cô có tình yêu sao? Là thằng nào? Niềm vui mới hiện tại của cô là Trữ Dịch phải không?” Hắn tự tra tấn chính mình, hắn muốn biết cô gái này có yêu thương hắn hay không.
“Đúng vậy, tôi yêu anh ấy, chúng tôi sẽ có tình yêu, ít nhất tôi thấy anh ấy hơn bất kỳ ai.” Cô quật cường không chịu thừa nhận sợ hãi của mình trước mặt hắn, không dám thừa nhận bất an của mình.
“Nếu hắn biết tất thảy những điều này, cô cho là hắn còn có thể yêu cô sao? Nữ nhân thật là khờ dại.” thanh âm của hắn bắt đầu chuyển thành phẫn nộ khi nháy mắt kia hắn nghe được cô nói cô yêu Trữ Dịch.
“Cút . . . . Ta không bao giờ . . . . Muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Thanh âm của cô tràn đầy mệt mỏi cũng tràn đầy thống khổ.
Thậm chí hắn muốn đến ôm cô vào lòng, nói cho cô biết, hắn chán ghét cô nhắc đến người đàn ông khác, chính là tôn nghiêm kiêu ngạo không cho phép hắn trầm luân trước mặt cô gái này, hắn chỉ có thể nói cô cũng chỉ là quần áo, thích thì mặc hai ngày, không thích ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm.
Hắn đòi lại cô thiếu hắn một đêm, đồng thời hắn cũng dùng phương thức tàn bạo nhất bóp nát tự tôn của cô, bóp nát một tia hy vọng sống sót nhỏ nhoi của cô.
Một nơi khác ở thành phố K, một cô gái nhu nhược có mái tóc quăn thật dài, khôn mặt xinh đẹp trắng nõn khiến cho ngườita bị mê hoặc, chính là thân thể cô có chút gầy yếu.
Thành phố K đang chờ đợi cô trở thành cô gái trong kỳ tích, hoặc là vật hy sinh.
Cô ôn nhu gọi anh “Anh hai.”
Người hầu tiếp nhận hành lý trong tay cô, anh nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Đã trở lại rồi? Tại sao không báo cho anh hai một tiếng, ba mẹ có khỏe không?”
“Mọi người đều khỏe, em là muốn trở về em sợ nói với anh anh sẽ không cho em về.” Cô làm nũng hướng Trữ Dịch đô đô cái miệng nhỏ nhắn.
“Là em quá nhạy cảm thôi.” Anh cưng chiều chỉ chỉ lên trán của em gái.
Hai anh em vui vẻ trò chuyện, ngọt ngào có . . . thương cảm có . . . khôi hài có . . .. Khuôn mặt tràn ngập lo lắng của Hạ Vũ trong nháy mắt đã biến hóa, sự việc phản đối Ân Tịch trong nháy mắt đã biến mất, hơn nữa còn có thông tin là các nhà báo đã đưa tin nhầm, còn có người công khai hướng Ân Tịch xin lỗi.
Mặc kệ phen này là ai đứng phía sau giúp Ân Tịch, cửa ải khó khăn này đã vượt qua được mới là chuyện quan trọng.
Hơn nữa chuyện càng đáng vui mừng hơn chính là, người phụ trách của TR chủ động yêu cầu ký kết hợp đồng mời Ân Tịch làm người phát ngôn, mà không ai biết được, tất cả những việc này của Hứa Ân Tịch phía sau Thân Tử Duệ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại nói một hai câu là đã hóa giải tất thảy.
Chuyện tốt liên tiếp ùa tới, mới vừa ký xong hợp đồng với TR lại có một vị đạo diễn chủ động tìm tới nói muốn bàn bạc hợp tác với Hứa Ân Tịch.
Hết thảy những thứ này khiến cho công việc của Hạ Vũ tự nhiên tăng lên chóng mặt, tâm tình cô cũng cực kỳ vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhanh gọn hơn.
Cô nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến thanh âm của một người đàn ông, “Mời vào.”
Tựa hồ có chút quen thuộc, cô có chút tò mò đẩy cửa ra, trước mắt cô hiện lên bóng dáng một người đàn ông.
“Xin chào, tôi là người đại diện của Hứa Ân Tịch, xin hỏi ngài là đạo diễn Trần Hãn sao?” Hạ Vũ nhẹ nhàng hỏi, trong thanh âm bình tĩnh lộ ra chút hiếu kỳ.
Lần đầu tiên gặp mặt, người đàn ông này quay lưng lại với cô, nhưng bóng dáng kia khiến cho cô có chút quen thuộc.
Người đàn ông nghe được giọng nói của Hạ Vũ, nhẹ nhàng xoay người lại, lộ ra nụ cười khiên tốn mà lịch sự, mắt nhìn Hạ Vũ, lạnh nhạt đánh giá.
“Không nghĩ tới trợ lý của Hứa tiểu thư cư nhiên còn trẻ như vậy, cả người toát ra khí chất giỏi giang, rất vui khi được gặp cô, tôi là Trần Hãn.” Hắn chợt vươn tay, chờ đợi cô hữu hảo đáp lại.
Cô khiếp sợ ánh mắt bình tĩnh của hắn, trên thế giới lại có thể có hai người giống nhau như vậy hay sao? Ngay cả giọng nói, hình dáng, đều không sao, hết thảy điều này có lẽ chỉ là ảo giác.
Cô giống như một bức tượng gỗ, máy móc vươn tay, nắm lấy bàn tay to lơn của hắn, bàn tay cứng cỏi, ấm ấm.
“Trần Mục?” Thanh âm của cô không thể kìm nén mà thốt ra, mắt thản nhiên dâng lên tầng sương mù, cô kìm lòng không đậu nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn.
Trần Hãn b