
ốn để
Diêm Tính Nghiêu nghe được chuyện không nên nghe, cô cố quên đi đau đớn thân thể,
cầm lấy microphone, Diêm Tính Nghiêu lại cố ý dùng đôi chân rắn chắc ngăn chặn
nửa người dưới của cô, không cho cô toại nguyện. Anh muốn nghe xem cái tên Lôi
Khắc có vẻ vô cùng thân thiết với cô này muốn nói cái gì! Nếu anh ta dám mơ ước
đến vợ của anh…
“Hinh nhi bảo bối,
em có chuyện gì sao? Vì sao giờ này còn chưa có mặt trên máy bay?”
“Máy bay?!” Diêm
Tính Nghiêu vươn ngón trỏ chạm vào da thịt cô, từ từ di chuyển trên cơ thể cô.
Vương Ninh Hinh lập tức nhớ ra việc này. “A… máy bay. Thực xin lỗi, Lôi Khắc,
em ngủ dậy muộn, quên mất buổi sáng nay còn phải lên máy bay.”
“Ngủ dậy muộn?” Lôi
Khắc thở ra nhẹ nhõm, “Tốt lắm, thì ra là em dậy muộn, anh còn tưởng… vừa rồi
Kiều Trì gọi điện thoại báo không thấy em trên máy bay, em không biết anh lo lắng
thế nào đâu!”
Lời nói của anh làm
thân thể Diêm Tính Nghiêu cứng đờ, ngón trở lại dần di chuyển xuống… cơ thể lại
nổi lên phản ứng, cô vội vàng cầm lấy đầu ngón tay tà ác của anh, mắt nhìn anh
cầu xin tha thứ, một bên còn phải trả lời Lôi Khắc. “Thực xin lỗi, Lôi Khắc, chỉ
là em muốn nghỉ ngơi vài ngày, không có việc gì đâu, anh đừng lo lắng.”
“Sao em có thể bảo
anh không lo chứ!” Anh nhỏ giọng nói, “Em cũng biết anh có tâm ý với em…”
“Lôi.” Cô muốn lên
tiếng ngăn anh lại, nhưng Diêm Tính Nghiêu lại nhanh hơn, tay anh chui vào giữa
đùi của cô, càng không ngừng vuốt ve vùng đất bí mật, một dòng điện truyền qua
toàn thân cô, chẹn ở cổ họng, làm cô không thể tiếp tục nói, mà ánh mắt âm trầm
của anh cũng khiến cô không có đủ dũng khí để mở miệng.
“Em hãy lấy anh,
tuy bây giờ nói còn quá sớm, nhưng mà… đừng khiến anh lo lắng được không? Thật
tình anh…”
Cắn chặt răng, cố
nén khoái cảm, cô đã vô tâm nhưng anh lại cố tình, đặc biệt là Diêm Tính Nghiêu
lại đang đe dọa ở dưới.
“Thực xin lỗi…”
“Không, bây giờ anh
không cần em trả lời, hãy suy nghĩ kỹ! Chờ em về sẽ nói sau.” Lôi Khắc vội vàng
ngắt điện thoại. Anh đoán được đáp án của cô, bởi vậy mới cố ý kéo dài thời
gian, có lẽ thời gian có thể tạo nên kỳ tích, đây là ước nguyện lớn nhất của
anh.
“Cái tên kia là Lôi
Khắc…” Diêm Tính Nghiêu bắt đầu tính toán. Thật là gã đàn ông to gan, dám mơ mộng
đến người phụ nữ của Diêm Tính Nghiêu!
Cái này gọi là tiên
hạ thủ vi cường, ra tay từ phía sau. Vương Ninh Hinh không đợi anh nói xong, lập
tức che miệng anh lại, xoay người ngăn chận hành vi của anh, bàn tay nhỏ bé
cũng học theo anh, đi theo bộ ngực rắn chắc của anh, dần dần đi xuống… cầm lấy
nguồn nhiệt kia, Diêm Tính Nghiêu nhất thời ngây ngẩn cả người, bất lực dựng đứng
lên.
“Hinh nhi, em làm
gì…?” Cổ họng anh khô lại. Biết rõ là cô muốn chuyển sự chú ý, nhưng lại không
có khả năng chống cự, kỳ thật anh căn bản cũng không muốn chống cự.
“Học anh mà, anh
không thương em sao?” Anh rõ ràng không khống chế được bản thân, thì ra cô cũng
có khả năng làm anh hoảng hốt! Cô đột nhiên hiểu vì sao anh lại luôn muốn khiêu
khích cô, thì ra lại có cảm giác tốt đến thế này.
“Em chơi với lửa rồi!”
Anh cắn răng nói. Cổ họng khàn khàn, cả người nóng lên, làm cô càng hưng phấn
và kích thích.
Cô vô tội ngẩng
khuôn mặt nhỏ nhắn, hai má hồng hồng đáng yêu, mắt tỏa ra ánh sáng mờ mờ, ánh mắt
lạ thường, thần thái kỳ dị, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp.
“Anh không muốn biết
em thương anh thế nào sao?” Đôi môi ngọt ngào khẽ hôn lên lồng ngực rắn chắc của
anh, cơ ngực anh lập tức rắn lại.
“Hinh nhi…” Anh gầm
nhẹ, tay muốn ngăn chặn cô, vừa muốn cô tiếp tục, lại vừa sợ mình không kìm chế
nổi.
“Không vui sao?” Cô
mặc kệ anh quỷ rống quỷ kêu như thế nào, cái lưỡi thơm tho vươn ra, tinh tế liếm
xuống bụng anh, chậm rãi xuống dưới…
Diêm Tính Nghiêu đột
nhiên xoay người đè lên cô, khiến cô trở tay không kịp hét lên một tiếng, hạ
thân lập tức xâm nhập vào cô.
“Anh sẽ dùng hành động
nói cho em biết, anh rất thích!” Anh cười tà mị, hơi thở như lửa nóng.
“Em… không, chờ một
chút…” Cánh tay nhỏ bé lại dán vào ngực anh, cầu xin sự tha thứ, nhưng cuối
cùng cũng phát hiện mình cũng bị dục hỏa thiêu đốt rồi.
“Chờ? Nói chơi hay
sao, một giây cũng không chờ được.” Anh không hề áp chế dục vọng của mình, yết
hầu phát ra tiếng gầm nguyên thủy, tận tình rong ruổi đi vào, va chạm càng ngày
càng cuồng dã, càng ngày càng mãnh liệt.
Cô không ngừng rên
rỉ, hai chân không tự chủ ôm lấy thắt lưng anh, cong người đón nhận anh.
“A… đừng… em… A.”
Cô không chịu nổi, yêu kiều cầu xin tha thứ, nhưng khoái cảm lại không ngừng
lan tràn trong cơ thế, càng ngày càng dâng cao… cuối cùng, anh dùng hết sức đi
vào trong cơ thể cô, đem mầm móng gieo vào nơi non mềm đó, đồng thời dục vọng
cũng lên cao trào……
“Em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?”
Diêm Tính Nghiêu
xoay người lại, một tay ôm đầu Vương Ninh Hinh đang mệt mỏi đến không mở nổi mắt
kia, tay kia thì vuốt ve da thịt nhẵn mịn của cô. Sau khi ở cùng cô ba ngày tại
khách sạn, Diêm Tính Nghiêu quyết định đổi không khí, để cho cô có thể hít thở
k