
chuyện với cô, bảy miệng tám lưỡi[1'> tranh nhau kể lại
chuyện bát nháo vừa rồi.
Trương chủ nhiệm lắc
đầu, thần bí nói: “Kỳ thật các cô nói cũng không đúng, tổng giám đốc chẳng những
không phải hòa thượng thanh tu, càng không phải bị đồng tính luyến ái. Tống
giám đốc trước đây cũng là lãng tử, phụ nữ bên người đổi liên tục, đào hoa công
tử so ra vẫn còn thua. Chẳng qua, sau đó tổng giám đốc đã phải lòng thiên kim của
chủ tịch Vương thị, hai người thậm chí còn đính hôn! Nhưng lại xảy ra chuyện giống
kiểu Hứa Mạn ấy, làm vị hôn thê nổi giận bỏ đi. Sau đó tuy tổng giám đốc đã chứng
minh mình bị hãm hại, nhưng giám đốc phu nhân của chúng ta đã biến mất không thấy
tung tích rồi. Tổng giám đốc đáng thương đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy vị hôn
thê của mình, cũng bởi vì lần đó, mới khiến cho anh trở thành như bây giờ vậy.”
Cái tin chấn động một
thời này chỉ có những người làm ở Diêm thị sáu năm trước mới biết, bởi vậy khi
cô nói ra, dĩ nhiên mọi người đều xôn xao bàn tán.
“Tổng giám đốc vẫn
còn đi tìm sao? Anh ấy thực sự yêu Vương tiểu thư kia?”
“Còn phải nói sao,
các cô biết xí nghiệp Thế Vinh của nhà Nam Cung không?” Thấy biểu tình của nhóm
thư ký trẻ, cô lại nói tiếp: “Thế Vinh cũng là một công ty có tiếng, Nam Cung đại
tiểu thư học cùng trung học với tổng giám đốc, lúc trước chính cô ta âm mưu vu
oan cho tổng giám đốc, tuy không thành công, nhưng sau đó tổng giám đốc không
thể tìm thấy vị hôn thê, liền đem mọi tức giận đổ lên nhà Nam Cung, từ đó về
sau, giới thương gia ở Đài Bắc không còn nghe thấy Thế Vinh xí nghiệp uy danh một
thời nữa.”
“Thật là lãng mạn,
không ngờ tổng giám đốc lại là người si tình! Chị Trương, chị nói đi, Vương tiểu
thư kia nhìn như thế nào?” Mọi người ríu rít nói, các sếp đều đã đi họp rồi,
toàn bộ thư ký liền ngồi ở đây họp chợ.
Từ phòng thay đồ trở
về, Trang Lâm mới biết rằng Diêm Tính Nghiêu từng có vị hôn thê, nhưng không hề
biết vị hôn thê này lại được yêu đến thế, càng không biết Diêm Tính Nghiêu vẫn
còn chờ vị hôn thê đó… lòng cô rất rối loạn.
Mà ở một nơi khác,
trong phòng họp, điện thoại khẩn cấp vang lên, Diêm Tính Nghiêu đang họp liền
ra dấu tạm ngừng hội nghị.
“Sao!” Diêm Tính
Nghiêu nghe đối phương nói xong, cả người liền chấn động, đứng thẳng dậy, con
ngươi đen lóe sáng.
[1'> Nguyên văn Thất
chủy bát thiệt.
Đã bao lâu rồi? Bọn
họ đã xa nhau bao lâu rồi?
Diêm Tính Nghiêu giống
như Ám Dạ minh vương, xuất hiện trong phòng khách sạn của Vương Ninh Hinh, tùy
tay vứt bỏ hành lý xuống sàn, quần áo bụi bặm, đầu tóc rối tung, vẻ mặt lạnh
lùng, tuy đi một quãng đường xa nhưng không ảnh hưởng gì đến khí thế dọa người
bất phàm của anh, ngược lại còn làm hơi thở thêm phần nguy hiểm.
Diêm Tính Nghiêu
khi nhận được tin này, liền bỏ hết công việc, khẩn trương đến sân bay, trải qua
quãng thời gian hành trình, vừa vào phòng liền trực tiếp xông đến trước giường
Vương Ninh Hinh.
Si ngốc nhìn dung
nhan kiều diễm làm anh ngày nhớ đêm mong, cảm giác bọn họ đã xa nhau vài thế kỷ
rồi, buổi sáng quen thuộc hôm nào lại hiện ra trong tâm trí anh.
Sáu năm, suốt sau
năm đó!
Hàng mi vẫn tao nhã
như trước, vừa dài vừa cong, chiếc mũi thẳng… ngũ quan tuyệt mỹ tựa hồ như
không thay đổi, cái thay đổi chính là vẻ ngây ngô dường như đã không còn, sáu
năm đó cô đã thay đổi, trở thành một người con gái vừa ngây thơ vừa quyến rũ, mặc
dù không có vẻ thành thục, nhưng lại càng có mị lực làm người khác hồn xiêu
phách tán hơn.
Nhẹ nhàng cởi áo ngủ
trên thân thể mềm mại của cô, ánh mắt lưu luyến si mê dừng thật lâu ở giai nhân
đang ngủ say, giống như quốc vương kiêu ngạo đi tuần tra lãnh thổ của anh.
Người con gái trước
mặt dường như thấy mộng đẹp, nên khóe môi ngọt ngào khẽ cong lên, làm người ta
không nhịn được muốn âu yếm. Hạ thể của anh nhanh chóng nóng lên, cô luôn dùng
tốc độ nhanh nhất để khơi mào dục vọng mãnh liệt của anh. Trước kia vì nghĩ cô
tuổi còn nhỏ, nên anh luôn phải kiềm chế mình, nhưng đến hôm nay… anh không muốn
làm thế nữa.
Cô từng nói sẽ mặc
anh xử phạt, không nói câu thứ hai, đúng không? Tương tư đau khổ trong sáu năm
của anh, cô phải bù đắp lại, trên thế giới này, anh chỉ cần cô, cũng chỉ có cô
mới có thể an ủi được anh, bất luận là thể xác hay tinh thần.
Diêm Tính Nghiêu
cúi xuống người dưới thân, đói khát đến mức muốn cắn nuốt cô, trong nháy mắt liền
chạm vào môi cô, hóa thành vô tận ôn nhu, sợ cô sợ hãi, nên rất nhẹ nhàng với
cô.
Cô đang ngủ say
nhưng hình như lại đang trong mộng đẹp, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào, cái
miệng nhỏ nhắn như đang thầm thì gì đó.
Cả người Diêm Tính
Nghiêu cứng đờ, tưởng mình nghe nhầm, lại cố gắng lắng nghe, chỉ nghe thấy cô
tiếng nói nhẹ nhàng lẩm bẩm của cô: “…Nghiêu, đừng đùa nữa, Nghiêu…”
Cô vẫn không thay đổi,
đã lâu vậy rồi, vậy mà trong giấc mơ vẫn gọi tên anh như cũ!
Trái tim sâu thẳm bị
đóng băng sáu năm, đột nhiên lại xuất hiện một khe hở, dục vọng đã lâu dồn nén
lại bùng nổ như núi lửa phun trào, che lấp lý trí của anh. Diêm Tính Nghiêu
mã