Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327821

Bình chọn: 9.00/10/782 lượt.

xuống.

Tử Hàm chậm rãi xem xét cảnh vật trước mắt, cũng chầm chậm thay đổi tầm mắt, men theo tiếng nước thác thấy được một bóng trắng, lao nhanh, hình như là đỉnh thác nước có người, Tử Hàm di chuyển tầm mắt, lúc này mới thấy thân thể to lớn của Huyền Dực đứng ở trong sông, tóc dài bay lên, hắn đứng ở trong dòng nước chảy xiết, chỉ cần không để ý có thể bị rơi xuống, theo thác nước cao rơi xuống, sống chết khó đoán.

Tử Hàm nhìn vách núi đen sâu thẳm không thấy đáy kia, chỉ có thể nhìn đến hơi nước mênh mông, tâm hồi hộp một chút lại muốn xoay người lại, tốt, xú nam nhân, khinh bạc nàng không nói, còn dùng chết đi uy hiếp nàng.

Tử Hàm có chút lo lắng tâm đột nhiên bình tĩnh trở lại, có điểm đùa dai hướng về phía Huyền Dực hô: "Huyền Dực, ngươi đứng ở chỗ đó làm cái gì?"

Tiếng nước ầm vang rung động, Tử Hàm cũng không biết Huyền Dực có thể nghe được hay không, đợi một hồi, âm thanh của Huyền Dực ở bên trong tiếng nước truyền đến: "Ta từng tại trước mặt ngươi thề, sẽ không chọc giận ngươi tức giận, sủng ái ngươi mỗi ngày, nếu vi phạm lời thề, chỉ có chết, mà ta đã vi phạm lời thề, còn thương tổn ngươi, ta đáng chết."

Bây giờ, ai còn tin tưởng lời thề, Tử Hàm nhẹ nhàng nói: "Làm trò, lời thề có thể coi như đồ ăn nuốt hết."

Huyền Dực quay đầu, rất xa nhìn Tử Hàm, tựa hồ con ngươi đen nhìn thấu tâm Tử Hàm, ánh mắt hắn đen chìm, sắc mặt trịnh trọng, kiên định mà nghiêm túc nói: "Lời thề chính là lời thề, chết vì lời thề với ngươi, giống như lời thề cả đời ta yêu ngươi, vĩnh sẽ không thay đổi."

Thanh âm kia có thể xuyên thấu tâm hồn con người cùng linh hồn, Tử Hàm còn chưa kịp nói chuyện, Huyền Dực một cái toát ra, thân thể giống như một con rồng mãnh liệt nhảy vào thác nước theo nước rơi vào hồ sâu.

"A. . . . . . !"

"Tướng quân!"

Tử Hàm còn chưa kinh hô bốn nam nhân kia hoảng hốt hô lên.

Tiếng kinh hô nghẹn ở nơi cổ họng Tử Hàm, nói không ra lời, hai mắt Tử Hàm mang theo khiếp sợ, trừng lớn nhìn nơi Huyền Dực đã đứng, không thể tin được, hắn thật sự nhảy xuống, hắn nhảy xuống!

Tử Hàm còn chưa kịp tiêu hóa kinh hãi, bốn nam nhân mặc áo xanh, đầu đội mũ căm tức nhìn nàng, thả từng bước một tới gần nàng.

Tử Hàm nhìn bốn nam nhân tới gần nàng, có chút e sợ nói : "Này, các ngươi muốn làm cái gì?"

"Chúng ta. . . . Muốn ngươi chôn cùng!" Có hai nam nhân rống giận xong, có hai người xông lên, một tay nắm nàng nâng lên, không chút lựa chọn đem nàng dùng sức bỏ xuống vách núi.

"A!" Trước mắt Tử Hàm một trận cháng váng, phát ra một tiếng hét thảm.

Nói thật, nàng không tin Huyền Dực cứ như vậy chết đi, Tử Hàm cho rằng Huyền Dực chỉ dùng phương thức như thế thử nàng có võ công hay không, cho dù thoạt nhìn Huyền Dực đối với nàng mọi cách sủng ái, nhưng nói không chừng trong nội tâm đối với nàng hoài nghi thâm hậu.

Cho nên Tử Hàm cũng không cần võ công, yên lặng xem xét, tùy ý thân thể của chính mình rơi xuống phía dưới, tiếng nước bên tai, tiếng gió vù vù rung động.

Không biết rơi xuống sẽ sống hay chết, mặc dù nói không cần võ công, nhưng Tử Hàm vẫn dùng nội lực, ngộ nhỡ nếu không lường trước được, nàng sẽ bảo vệ sinh mệnh mình.

Vách núi đen quả thật rất cao, rơi xuống hồi lâu, Tử Hàm mới từ trong hơi nước thấy được hồ sâu tụ thành dưới thác nước vách núi đen, nước hồ phạm vi rất lớn, không đến mức làm cho người ta rơi ở bên bờ mà chết.

Tử Hàm mắt thấy muốn rơi vào bên trong, lấy tay ngăn chặn lỗ tai cùng cái mũi, chỉ nghe phù phù một tiếng, hơi nước mát lạnh, nước hồ vây quanh thân thể, thậm chí có chút lạnh.

Chính mình rơi xuống cũng chưa chết, như vậy Huyền Dực cũng sẽ không chết, Tử Hàm không tin sự tình lại trùng hợp như vậy, cũng không tin tưởng Huyền Dực sẽ vì một lời thề đi tìm chết, cho nên đây hết thảy đều là Huyền Dực an bài, mục đích là cái gì đây?

Tử Hàm bơi lội, thời điểm đang muốn hướng lên trên, rõ ràng phát hiện thân thể thon dài của Huyền Dực, chìm ở đáy đầm.

Không thể nào, hắn không biết bơi sao? Ở trong này chìm lâu như vậy không chết cũng khó, Tử Hàm hướng Huyền Dực gấp gáp bơi đến, vươn tay túm cánh tay Huyền Dực, ôm hông của hắn, cố gắng hướng mặt nước bơi lên. . . .

Huyền Dực thân thể thon dài cao lớn, Tử Hàm đem Huyền Dực lên bờ, mất không ít khí lực.

Tử Hàm mệt thở không ra hơi, làm sao Huyền Dực vẫn không nhúc nhích, trên mặt tràn đầy nước, lại rất đẹp, kêu Huyền Dực là mỹ nam tử cũng không đủ.

Tử Hàm lên tinh thần, quỳ gối bên người Huyền Dực, vì Huyền Dực đẩy nước ra.

Nhưng đẩy vài cái vẫn không phản ứng chút nào, Tử Hàm dò xét hơi thở Huyền Dực, sao, không còn thở, không phải hết rồi chứ, thử tim đập, tim đập cũng không còn rồi, thật đã chết rồi sao?

Tâm bình thường thản nhiên của Tử Hàm đột nhiên có chút lo lắng bất an, vỗ vỗ mặt Huyền Dực, giọng nói có ý muốn khóc: "Uy , Huyền Dực, ngươi không thể chết được, tỉnh lại."

Huyền Dực như trước khép chặt lại hai mắt đẹp, nằm im không lên tiếng đáp lại, Tử Hàm lo lắng nhìn bốn phía, một bóng người đều không có, muốn từ nơi dưới vách núi đi ra ngoài cũng rất khó khăn, đừng nói tìm đại phu.

Cứu hay là không cứu? Không cứ