Polly po-cket
Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327671

Bình chọn: 7.00/10/767 lượt.

mắt, ngơ ngác nhìn bức họa kia.

Nam nhân kích động nói xong, lại đẩy Tử Hàm ra, nhìn mắt Tử Hàm, thuận theo ánh mắt Tử Hàm tới trên bức hoạ kia, thâm tình có chút cuồng loạn, lại có chút thương cảm, giọng điệu lại là vui sướng, "Còn nhớ kỹ bức hoạ này sao, là ta tự tay vẽ cho ngươi, ngươi nhìn ngươi xem, trôi qua nhiều năm như thế, ngươi vẫn xinh đẹp như vậy, mê người như vậy."

Đây rốt cuộc là chuyện gì, vì sao chỗ này có bức hoạ giống nàng, nếu nữ tử trong bức hoạ không phải nàng, vì sao lại giống vậy, lòng Tử Hàm có chút loạn, giống như bị sương mù thật dày bao vây, giống như xua tan sương mù, tìm tòi đến tột cùng, nhưng lại càng lúc càng mê hoặc.

"Ngươi xem tất cả này, có phải đều không thay đổi hay không, cái gương đồng, cái bàn gỗ lim, còn có tranh chữ cổ ngươi thích nhất, trang sức của ngươi, son bột nước, còn có màn lụa hồng của chúng ta." Nam nhân hoàn toàn đắm chìm quay về trong kỷ niệm vui sướng, vừa tự nói, vừa kéo Tử Hàm đi đến trước giường, ngón tay thon dài vén màn lụa hồng lên, rồi sau đó lại đi tới trên khuôn mặt Tử Hàm, tràn ngập thương yêu cùng si mê, nhẹ nhàng vuốt ve, có chút quá vui mà khóc nói: "Nhớ kỹ sao, chính là ở trên chiếc giường này, chúng ta triền miên nóng bỏng."

Nam nhân đang nói, nhìn đến ánh mắt mê mang của Tử Hàm, tức giận mà lại kích động nói, "Mặc kệ ngươi nhớ hay không, ngươi rốt cuộc trở lại bên cạnh ta, ta không bao giờ để ngươi rời khỏi ta nữa."

Nói xong, môi nam nhân như mưa dừng trên môi trên mặt Tử Hàm, giống như con sói đói khát đã lâu, tìm được con mồi khát vọng , liều lĩnh ôm lấy Tử Hàm, ngã vào trên giường.

Vùng vẫy của Tử Hàm trở nên vô lực, hoàn toàn ngăn cản không được nam nhân giờ phút này có chút điên cuồng, hắn điên cuồng hôn một phút cũng không ngừng, giống như muốn đem tất cả tình cảm mãnh liệt biểu lộ ra trong giờ khắc này, làm cho Tử Hàm hoà tan ở trên chiếc giường đã tràn ngập ký ức kiều diễm này.

Tâm Tử Hàm giống như mặt hồ tĩnh lặng, bị ném vào một tảng đá lớn, nổi lên tầng tầng sóng.

Nam nhân này là ai, chính nàng lại là ai, nữ tử trong tranh là ai, Tử Hàm chưa từng nghĩ đến thân phận của mình, hôm nay lần đầu tiên nàng có ý niệm mãnh liệt muốn biết tất cả trong đầu.

Tử Hàm mím miệng, không để nam nhân tiến vào, giống như chỉ có Triển Vân mới có thể hôn nàng như vậy, mà nam nhân khác chỉ khiến nàng không thích, thậm chí là không có cảm giác.

Hai tay của nam nhân đem tay của Tử Hàm áp chế ở hai bên người, đôi chân thon dài của hắn cũng dây dưa cùng một chỗ với chân Tử Hàm, hoàn toàn khống chế thân thể Tử Hàm.

Tử Hàm rất sợ hãi nam nhân như vậy, hắn giống như là liều lĩnh muốn xâm lược thân thể của nàng, "Thả ta ra không nên, không nên!" Môi nam nhân thừa cơ xâm nhập trong miệng Tử Hàm,chuyển động mãnh liệt mà không mất đi ôn nhu.

Lưỡi của hắn không giống hương vị của Triển Vân, mặc dù rất dễ chịu vẫn như cũ khiến nàng không cách nào nhận, răng Tử Hàm cắn một cái, cắn đầu lưỡi của nam nhân kia ra máu, mùi máu tươi tràn lan ở trong miệng hai người.

Trên khuôn mặt tà mị của nam nhân kia lại hiện lên nụ cười xấu xa, môi hắn ngược lại đi tới cần cổ Tử Hàm, nhẹ nhàng cắn, "Huyên hoa, từng, ngươi cũng cắn ta như vậy, nhớ kỹ không."

"Ta nói ta không phải người ngươi nói, ta không nhận ra ngươi." Tử Hàm vùng vẫy người, muốn tránh thoát mê chướng cùng hoang mang trước mắt .

Nhưng nam nhân kia không để ý lời nói của Tử Hàm chút nào, tự cắn nhẹ lên cổ Tử Hàm, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, "Ta cũng từng hôn ngươi như vậy, vuốt ve ngươi như vậy, thân thể của ngươi hòa tan trong nụ hôn của ta, trong lòng của ta."

Nam nhân đang nói lại cúi đầu thở dốc ở bên tai Tử Hàm thật rõ ràng, vật nam tính cứng rắn của hắn cũng để ngay thân dưới của nàng, Tử Hàm cương cứng một trận, nàng thề, nếu hắn dám tiếp tục, nàng sẽ không vì nghi hoặc một bức họa kia mà bỏ qua hắn, Tử Hàm quát: "Thả ta ra, ngươi còn đối ta như vậy, ta thề sẽ không để ý ngươi nữa, ta sẽ hận chết ngươi."

Nam nhân ngừng hôn, chỉ là có chút bi thương ôm chặt Tử Hàm vào lòng, thống khổ quát: "Vì sao, vì sao đối ta như vậy, vì sao rời khỏi ta lâu như thế không chịu trở về, vì sao không cho ta hôn ngươi, ngươi có biết ta chờ một khắc này bao lâu không!"

Tử Hàm đột nhiên cảm nhận được nội tâm bi thương của nam nhân này, một nam nhân có thể dụng tình giống vậy sao?

Nàng phải nói thế nào, hắn mới tin tưởng, mới hiểu được, nàng không phải người hắn muốn tìm!

Tử Hàm nhìn nam nhân trước mắt vì yêu mà mê muội này, nghĩ tới nữ nhân trong bức tranh với mình giống nhau như đúc, trong lòng có ngàn vạn tâm tình không thể cởi bỏ.

Người nam nhân này cố chấp, nhận định nàng chính là nữ nhân trong bức tranh, nhận định nàng là nữ nhân hắn yêu .

Nhưng nàng không phải, Tử Hàm rõ ràng nói bên tai nam nhân kia: "Ngươi hảo hảo nhìn một cái, ta thật không phải là nữ nhân ngươi biết."

Nam nhân nghe được lời nói của Tử Hàm..., không khống chế được cảm xúc, hơi có chút vụt tắt, ánh mắt cuồng loạn đánh giá tỉ mỉ khuôn mặt của Tử Hàm.

Hắn tường tận nhìn ánh mắt của nàng, nàng cũng nhìn ánh mắt tối đen của hắn