
y cũng nên có, con sẽ đi cùng bố”.
Ông chậm rãi đi tới cửa sổ, đưa mắt
nhìn ra ngoài rồi hạ giọng nói: “Con biết thậm chí bố còn không muốn đem theo người khác đi, huống hồ lại là con trai mình? Con đi đi. Con đừng
trông mong là làm như thế này, bố sẽ nể tình mà tha thứ cho con”.
“Con không đi đâu. Chuyện nào ra chuyện nấy, con không làm sai nên cũng
không phải mong ai đó tha thứ. Những thứ khác của bố con không có được,
nhưng tối thiểu thì sự kiên trì chính là thứ con học được từ bố đấy”.
Tôi bước tới bên ông.
Bố tôi cười: “Đúng vậy, điều này là do bố
dạy con”. Rồi ông quay lại nhìn tôi, nhìn rất chăm chú: “Hay là bố đánh
con vẫn chưa đủ đau? Hôm nay tới để gây chuyện hả?”
“Lần sau bố nhớ dùng gậy đánh bóng chày ấy”. Tôi nhắc.
“Được, bố nhớ rồi”. Ông quay lại bàn làm việc, phê văn bản, kí, đóng dấu, sau
đó đưa cho tôi. “Gia Dương à, con đi đóng dấu văn bản đi, ngày kia bố
con mình sẽ khởi hành bằng chuyên cơ riệng”.
Khi tôi sắp đi, ông
gọi tôi lại và nhắc: “Gia Dương à, lần này bố con mình đi để mang linh
cữu đồng bào về, việc này vô cùng quan trọng”.
“Vâng, thưa bố. Con biết rồi ạ”.
Kiều Phi
Tiễn Gia Dương đi rồi, còn lại một mình, tôi lững thững đi bộ trên phố.
Đã sang xuân, khí trời ấm áp, băng cũng bắt đầu tan, nhưng cơn gió nhẹ mang hơi ấm thổi tới khiến tôi thấy lòng mình vui vui.
Tôi đi đến cửa hàng bán sinh vật cảnh, định mua ít thức ăn cho rùa. Ông chủ tiệm hỏi: “Mua cho rùa Braxin à? Vậy thì cô nên mua cá diếc và cá trê nhỏ, rùa rất thích ăn mấy món này đấy”.
“Thế ạ?”
“Đúng thế. Bây giờ đã là mùa xuân rồi, cô cứ cho chúng ăn nhiều vào, rùa đen ăn uống rất tốt, nếu được thế, chúng sẽ lớn rất nhanh.”
“Thế thì hay quá. Chú cho cháu mỗi loại nửa cân đi”.
Tôi đem cá về nhà rồi cho vào trong bể, mấy chú rùa nhỏ phàm ăn lập tức hồ hởi đánh chén bầy cá. Loáng một cái, màu nước xanh đã chuyển sang màu đỏ, mùi máu tanh um cả lên. Tôi không nhẫn tâm nhìn tiếp nữa, bèm đi xem ti vi, đợi lát nữa sẽ dọn bể sau.
Đúng lúc này thì có người gọi điện tới. Tôi nhìn điện thoại và nhận ra số máy của chị cùng phòng. Tôi nghe thấy tiếng chị thều thào: “Phi Phi à, em mà không tới làm nữa thì chị sẽ chết mất thôi”.
“Gì chứ? Em bị đình chỉ công tác rồi kia mà”.
“Em vẫn chưa nhận được điện thoại của phòng Nhân sự à? Chắc họ sắp gọi cho em rồi đấy. Em và Gia Dương không có ở đây, thiếu người quá, đến cả trưởng phòng, phó phòng cũng đều phải xắn tay lên làm việc rồi”.
“Được rồi. Vậy em sẽ qua phụ chị”.
Tôi vừa cúp máy thì nhận được điện thoại của phòng Nhân sự, họ không những thông báo rằng tôi được trở lại làm việc ngay lập tức mà còn nói, thời gian thực tập đã kết thúc, tôi chính thức được vào biên chế.
Điều này chẳng khác nào một ân điển lớn lao đột nhiên ban xuống, không, phỉa nói là tới bố mẹ của Gia Dương ban xuống, chính vì vậy càng khiến người ta không tin nổi.
Tôi ngồi xuống, uống một ngụm nước, nghĩ xem mình sẽ phải làm gì.
Con người tôi vốn thù dai, tôi không quen với việc vừa bị người ta vùi dập xong lại ngay lập tức được ban phát bổng lộc. Do vậy tình huống này khiến tôi cảm thấy bất an, tôi không thể không biết ơn họ, nhưng như vậy tôi càng thấy khó chịu hơn.
Nhưng tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ khác, tôi bèn thực hiện luôn. Tôi mặc áo khoác, rời khỏi nhà và đến nơi đó. Đi trong làn gió xuân, bước chân tôi mỗi lúc một nhanh hơn, tôi chỉ hận là sao mình không bay được.
Không chỉ là vì Gia Dương. Tôi không muốn làm anh khó xửa nữa. Tôi làm khổ bản thân chung quy cũng chỉ vì lý tưởng bao năm nay của mình. Con đường càng vất vả, khúc khuỷu, càng phải đổ nhiều mồ hôi thì càng khiến tôi thêm trân trọng những gì mình đang có. Trong lúc này, cho dù vì nguyên nhân gì, tôi cũng không thể bỏ qua được nữa.
Trình Gia Dương
Chúng tôi xuống máy bay lúc mười giờ theo giờ địa phương, Ngoại trưởng nước sở tại và Đại sứ TQ tại đó tới đón. Họ tháp tùng bố tôi tới hội kiến Phó Tổng thống.
Trong quá trình đàm phán, thái độ của bố tôi rất cương quyết, ông nghiêm khác yêu cầu chính phủ nước sở tại phải tăng cường các biện pháp bảo vệ những kĩ thuật viên, kỹ sư xây dựng đường sắt của nước tôi.
Phó Tổng thống một mặt bày tỏ lời chia buồn sâu sắc và sự thương tiếc đối với những kỹ sư không may tử nạn, mặt khác lại đưa ra rất nhiều cớ nhằm lấp liếm vụ việc, không muốn tăng dự toán ngân sách cũng như các biện pháp bảo vệ.
Bố tôi vẫn kiên quyết: “Ngài phải nhận ra rõ ràng đâu là bạn bè, phải làm đúng đạo lý. Nếu không vì bạn bè mình mà làm những việc nên làm thì cuối cùng cũng sẽ tự cô lập bản thân thôi”.
Tôi dịch lời của bố tôi nói cho bên kia nghe, vị Phó Tổng thống sau đó đúng là có cởi mở hơn với vấn đề tăng cường cảnh sát nhằm bảo đảm an ninh cho các nhân viên TQ, nhưng phía tôi đã phải trả giá quá đắt rồi. Sau buổi hội đàm, một quan chức của Bộ Công thương đã nói chuyện với bố tôi về việc tăng các khoản vay không tính lãi.
Bố tôi nói với tôi bằng tiếng Trung: “Gia Dương à, con xem đấy, cái trò đ