Old school Swatch Watches
Người Ngoài Cuộc

Người Ngoài Cuộc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322342

Bình chọn: 9.5.00/10/234 lượt.

ược việc.

Trời dần tối, ánh mặt trời mong manh biến mất, dưới bước chân đưa

tiễn mười dặm đường của người trong thôn xóm, hai người cuối cùng cũng

bước đi trên con đường trở về.

—— các đồng chí. . . . . . ! Thời khắc được quay về thành phố đã đến….!

Cảm xúc của bạn học Tiểu Giản bắt đầu trào dâng, nhìn lên trời xanh

không chớp mắt, giống như con gà nhỏ yếu ớt kích động đến rơi cả nước

mắt. Bạn nhỏ lập tức nhiệt huyết thôi rồi, bất chấp mọi thứ tiến lên:

“A! Về nhà nào!”

“. . . . . .”

Đứng ở phía sau lưng, Đường Vũ Ngân nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên cất lời: “Được, về nhà thôi.” Cùng nhau trở về nhà.

Một vài MM trước kia chỉ dám liếc mắt nhìn trộm Đường Vũ Ngân mà

không dám tiến lên bắt chuyện, bây giờ cuối cùng cũng nhận ra, cố lấy

dũng khí yếu ớt kêu lên từ phía sau: “Phó quản đốc . . . . .Anh nhớ phải trở về đó nhé. . . . . . T T”

(Momo: Sao nghe giống vợ đưa tiễn chồng đi xa quá zậy nè ='>'>)

Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”

Hết sức quyết liệt ho khù khụ một cái…. . . . . .

Đường Vũ Ngân thản nhiên nở nụ cười với mấy cô em gái ấy: “Sau này còn gặp lại.”

Dẫn tới một đám cô nàng ở phía sau lại một trận hò hét kêu gào ‘phó quản đốc’ nữa . . . . . T T’

Phía bên kia có vẻ vui hơn, đằng sau không ngừng truyền đến những lời chào tạm biệt ‘quản đốc Tiểu Giản nhớ về chơi nhé. . . . . . ’‘quản đốc Tiểu Giản đừng quên về chạy thi 5000m nha. . . . . . ’, làm bạn học

Tiểu Giản cảm động vô cùng, tay vung lên như vĩ nhân, đi rõ xa còn cố

quay đầu kêu ‘bà con ơi tôi sẽ quay trở về, mọi người bảo trọng!” vân

vân…

Nhìn bóng dáng cô ngập tràn sức sống, không ngừng nhảy về phía trước, nụ cười bên môi Đường Vũ Ngân bỗng dần phai nhạt.

Cô ấy có biết ngày hôm nay, mình sắp đối mặt với sự thật tàn khốc cỡ nào?

Cô ấy có biết bốn chữ ‘sụp đổ’ tàn nhẫn đó viết ra sao?

Nếu như ngay cả anh cũng không thể ở bên cạnh cô nữa, liệu có một ngày cô bỗng thấy đau lòng?

“Anh làm sao vậy?” Giản Tiệp bỗng nhiên đẩy anh, “Dáng vẻ nghiêm túc thế, nhìn thật là dọa người.”

“Không có gì,” Anh hoàn hồn trở lại, nắm lấy tay cô tiến về phía trước. “Đi thôi.”

Giờ khắc này, giang sơn trôi về phía sau, năm tháng lại gần ngay

trước mắt, cuộc đời chìm nổi, trong giây phút ấy tất cả mọi thứ đều biến mất.Thật ra anh rất muốn hỏi cô một câu rằng, liệu có khoảnh khắc nào,

em lưu luyến quãng thời gian cùng anh đi qua, ngắn ngủi mà tốt đẹp ngày

đó. Nhưng Đường Vũ Ngân chung quy vẫn là Đường Vũ Ngân, đến cuối cùng

vẫn không thốt ra một lời, cứ thế bỏ lỡ cơ hội duy nhất ấy.

Đi ra khỏi thôn nhỏ, lên thị trấn phía trên, cuối cùng cũng thấy được bóng dáng của ô tô đường dài.

Ô tô đường dài ở chỗ này tương đối đen, quy tắc cũng loạn, lên xe

giành chỗ cần dựa vào cướp đoạt, nếu không thì cứ thế mà đứng, đừng có

nghĩ đến việc giành chỗ ngồi. Một lần đứng chính là bảy tám tiếng, đố mi chịu được.

Từ xa có một chiếc xe đang dừng lại, Đường Vũ Ngân còn chưa kịp giữ

chặt, Giản Tiệp đã ỷ vào thân thể nhanh nhẹn, vèo một phát chen lên,

trái nhún, phải nhún, liên tiếp giành được hai vị trí.

“Tiểu Ngân mau tới đây! Chỗ này có ghế trống!”

Ở trong mắt bạn học Giản Tiệp, Đường Vũ Ngân chính là đứa trẻ con,

chưa bao giờ cướp đoạt chỗ ngồi với đồ đạc, người này mà đứng trong một

đám người, toàn thân sẽ phát ra hai chữ: nhu thuận!

Tiểu Giản cảm thấy, người này có thể sống đến bây giờ quả thực rất là hiếm lạ, nơi này chính là Địa Cầu, cách duy nhất để sinh tồn trên Địa

Cầu là cá lớn nuốt cá bé! Cho nên một người thanh niên chính trực giống

như Đường Vũ Ngân làm sao có thể lăn lộn trên Địa Cầu được chứ?

Giản Tiệp hoàn toàn không biết, vào lúc cô đang trăm cay nghìn đắng

chiếm lấy hai cái ghế ngồi trên chiếc xe công cộng thì phía sau Đường Vũ Ngân, một chiếc Maybach màu đen đã nhanh chóng tiến tới, hai người trợ

lý một lái xe, một bấm gọi vào số điện thoại cá nhân của Đường Vũ Ngân.

“Đường tiên sinh, chúng tôi còn ba phút nữa sẽ lập tức đến.”

“. . . . . .”

Nghe vậy, Đường Vũ Ngân theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về phía Giản

Tiệp vẫn còn đang chiếm lấy chỗ ngồi giúp anh trên chiếc xe công cộng,

mồ hôi đầm đìa vẫy tay gọi anh ‘Tiểu Ngân mau đến đây ~’, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một nụ cười đáng yêu sáng lạn . . . . .

Đường Vũ Ngân: “. . . . . .”

Thời khắc khảo nghiệm của anh đã đến . . . . . .

Trợ lý: “Đường tiên sinh?”

Đường Vũ Ngân: “. . . . . .” Im lặng.

Trợ lý: “Đường tiên sinh??”

Đường Vũ Ngân: “. . . . . .” Vẫn cứ im lặng.

Trợ lý có phần hoảng hốt: “Thiếu gia à anh vẫn còn nghe máy đó chứ???”

Đường Vũ Ngân cuối cùng cũng lên tiếng: “Quay về đi.”

“. . . . . . ?!” Hiểu được những gì anh nói, bạn trợ lý nhỏ bỗng cảm

thấy vô cùng uất ức: “Chúng tôi đã đi suốt bốn ngày bốn đêm rồi . . . . . .” Thật vất vả mới tìm thấy cái chỗ cứt chim cũng không có này đấy. . . . . .

“Ừm? Thế thì sao?”

“. . . . . .”

“Trở về cho tôi,” Giọng của Đường Vũ Ngân không cho phép nghi ngờ: “Tôi sẽ tự quay về, các người không cần tới đây nữa.”

Nhìn đi, đây chính là kết cục của việc làm công cho nhà tư bản đấy. . . . . . Ông chủ tâm huyết dâng trào