
hiện tại người đối diện là một cô bé gái không biết
gì, trong chốc lát anh cũng không chú ý sửa, thuận miệng nói ra.
Nhưng cô nhóc này hiển nhiên rất hiểu chuyện, không hề rối rắm cái
vấn đề nghe không hiểu lời Đường Vũ Ngân nói, chỉ chớp lấy thời cơ,
thuận theo nói: “Về sau em gọi anh là anh Vũ Ngân được không?”
Đường Vũ Ngân bật cười, không đáp ứng mà cũng chẳng cự tuyệt. Tâm tư
của cô bé gái này đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt anh, nhưng
anh không định cùng cô nhóc làm việc xấu.
Đúng lúc này, một cô gái khác khoảng chừng hai mươi tư tuổi, mặc quần áo lao động nhanh chân chạy tới từ phía sau mọi người: “Tiểu Hoa, vừa
nãy đã xảy ra chuyện gì thế?”
“A, chị của em đến rồi.” Cô bé nhảy cẫng lên, vội vàng kéo tay Đường
Vũ Ngân, dẫn anh cùng đi: “Anh, đây là chị gái của em, tên là Điền Tiểu
Diệp…Em là em gái của chị ấy, tên em là Điền Tiểu Hoa.”
Vừa thấy rõ người mà em gái mình kéo tay là ai, cô gái tên Điền Tiểu
Diệp liền có chút mất tự nhiên, lễ phép lên tiếng: “Phó quản đốc.”
Đường Vũ Ngân rất tùy ý gật đầu, mỉm cười đáp lại: “Thì ra cô bé là em gái của cô.”
Trong cái thôn này, bạn học Điền Tiểu Diệp cũng là một người truyền kỳ.
Mẹ chết sớm, cha lại chỉ như một vật dụng trang trí, không quan tâm
đến hai chị em, về sau ông để mắt đến một quả phụ làng khác, hai người
tình đầu ý hợp, không bao lâu sau, trong một đêm gió thổi trăng mờ, cha
Điền nhẫn tâm bỏ rơi hai cô con gái, để lại một phong thư với ít tiền,
rồi rời nhà đi đến thôn quê của quả phụ kia ở rể.
Người ta thường nói trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, lời
này không giả. Điền Tiểu Diệp làm chị mặc dù khi ấy cũng có loại cảm
giác tuyệt vọng ‘không biết cuộc sống sau này phải làm sao’, nhưng tính
cách kiên cường thành thật đã khiến Tiểu Điền dấy lên ý chí chiến đấu
trong lòng. Thử nghĩ mà xem, ông cha ta còn có thể sống sót sau ba năm
thiên tai như thế, cô dựa vào hai bàn tay chăm chỉ của mình, chẳng lẽ
còn chết đói hay sao? Ngón tay của Mao chủ tịch sẽ dẫn đường cho cô đi
đúng hướng.
Vì vậy cứ thế, ban ngày họ làm việc nhà nông, ban đêm thêu thùa kiếm
chút tiền nhỏ, tuy rằng cuộc sống nghèo khó túng quẫn thật sự không dễ,
nhưng hai người vẫn có thể trải qua.
Cuối cùng, bạn học Điền Tiểu Diệp còn vinh dự đỗ đại học, trở thành
con phượng hoàng đầu tiên bay ra khỏi xóm làng! Tung hoa. . . . . .
Mà điều khiến người ta cảm thấy đáng quý nhất chính là, bạn học Tiểu
Điền học tập đạo nghĩa uống nước nhớ nguồn, có ơn tất báo, học phí học
đại học năm ấy đều do người trong thôn gom góp cho cô, thế là vừa tốt
nghiệp đại học với thành tích tốt, Tiểu Điền liền khéo léo từ chối những cơ hội làm việc ở thành phố, dùng phẩm chất kiên nghị của mình thoát
khỏi dụ hoặc, không chút chùn bước trở về quê hương, mang theo một trái
tim nhiệt huyết, trở thành kế toán của xóm mình, muốn dùng tri thức khoa học khiến thôn làng không ngừng phát triển! Tạo nên một làng Hoa Tây[1'> thứ hai của đất nước! Hùng tâm tráng chí của cô nàng, khiến người viết
là tác giả tôi đây cũng không kìm lòng được muốn vẫy hoa lần nữa. . . . . .
Thấy chị gái mình có quen biết với Đường Vũ Ngân, cô bé gái hết sức
vui vẻ hỏi: “Chị ơi hai người đã gặp nhau rồi sao?” Thế có phải bát tự
cũng so rồi chứ? . . . . . . Hôhô~
Dù sao cũng là người từng tiếp thu giáo dục đại học, bạn nhỏ Điền
Tiểu Diệp hoàn toàn không có tâm tư nhân dịp này tạo quan hệ với Đường
Vũ Ngân, chỉ đơn giản đáp: “Hôm đầu tiên phó quản đốc tới chỗ này, người chịu trách nhiệm tiếp đón là chị, chị dẫn anh ấy đi thăm quan và tìm
hiểu tình huống trong xưởng một chút.”
Cô em gái lén lút cười mờ ám với chị mình: “Em thấy anh ấy nhìn trông cũng được lắm, chị nói có đúng không?”
Tiểu Điền nghiêm túc đáp: “Không được nói bậy.”
Đuổi kẻ không có phận sự ra ngoài chính là sở trường của Đường Vũ
Ngân, ngay cả trẻ con cũng không là ngoại lệ. Anh lấy mấy viên kẹo hoa
quả thường mang theo trong túi ra đưa cho cô nhóc, sau đó xoa xoa gương
mặt tròn như quả trứng của cô bé: “Đi chỗ khác chơi đi.”
Mấy bạn nhỏ được cho kẹo, vui vẻ nói cười chạy ra chỗ khác chơi,
khiến mọi người thầm nghĩ: hóa ra Đường Vũ Ngân trông lạnh lùng trong
trẻo như thế nhưng những lúc dịu dàng cũng hết sức ôn hòa đấy nhé. . . . . .
Năm đó trong World of Warcraft [2'> có một câu nói thế này ‘Huynh Đệ
Kiếm vừa ra, không còn là huynh đệ’, không biết bao nhiêu công hội bang
phái vì tuyệt thế hảo kiếm này mà ly tán, nhờ đó có thể thuyết minh một
cách sinh động thanh kiếm đó hiếm có đến thế nào, và người chơi vì tranh đoạt được nó mà đầu rơi máu chảy ra sao.
Quản đốc Tiểu Giản bị gạt sang một bên cảm thấy trong tình huống này
hình như mình cũng có cảm giác như thế, ‘phó quản đốc vừa ra, không còn
ai quản đốc’, nhìn Đường Vũ Ngân mà xem, cơ sở quần chúng vững chắc đến
thế nào chứ! Quần chúng hợp lại, cô liền hoa lệ đầu hàng! ~
Tiểu Giản đá cục đá nhỏ dưới chân, xì một tiếng: “Vô sỉ.”
Trưởng thôn đứng bên cạnh cô nghe không rõ, nghi ngờ hỏi lại: “Cái gì cơ?”
Tiểu Giản nhìn theo bóng lưng Đường Vũ Ngân, ngứa n