
là ai . . . . . ?
Nhưng mà không chờ cô nghĩ tiếp, Đường Vũ Ngân đã cởi áo khoác ngoài
tiến vào phòng bếp, lúc đi ngang qua người liền nắm lấy tay cô, kéo luôn cả cô vào.
“Làm gì làm gì?”
Đường Vũ Ngân đi về phía bếp ga, khẽ dựa vào nó, nhíu mày nhìn cô: “Có biết nấu cơm hay không?”
“. . . . . .”
Đây thật là một vấn đề khó giải quyết mà.
Đường Vũ Ngân nhanh chóng hiểu ra. Anh khẽ than thở: “Đại khái tôi cũng biết là em ngốc rồi…”
Nhưng quả thật không nghĩ tới lại có thể ngốc đến mức độ này.
Giản Tiệp sờ mũi, ngượng ngùng nói: “. . . . . . Tuy rằng tôi không
biết nấu cơm, nhưng giúp anh nấu thì chắc là vẫn được. Khụ khụ, tôi sẽ
phụ một tay. . . . . .”
Đường Vũ Ngân cuốn tay áo sơ mi lên, cầm túi rau xanh biếc, tùy ý hỏi: “Khẩu vị của em hằng ngày là gì?”
Trong lòng Giản Tiệp thấy ấm áp.
Cô chỉ là một kẻ chạy sang đây ăn chực, mà anh vẫn nhớ hỏi khẩu vị cô thế nào, quả nhiên tâm tư người đàn ông này rất tinh tế . . . . . .
Thấy cô không trả lời, Đường Vũ Ngân nâng tay gõ đầu cô một chút: “. . . . . .”
“Ngọt!” Giản Tiệp vội vàng hoàn hồn, đứng thẳng người nói: “Tôi thích ăn ngọt!”
Thế là, hai người đứng trong phòng bếp cùng rửa rau nấu cơm.
Đường Vũ Ngân thái rau, trước đó Giản Tiệp đã giúp anh rửa sạch,
Đường Vũ Ngân đổ dầu xào rau, Giản Tiệp đứng bên cạnh đưa đồ này nọ.
Động tác trong phòng bếp của Đường Vũ Ngân vô cùng lưu loát, khẽ động môi nói: “Đường trắng.”
“Đây đây.” Tiểu Giản vội vàng đưa lọ đường qua.
Ánh mắt Đường Vũ Ngân không hề chớp, cầm lấy, mở nắp, xúc hai thìa.
“Dấm chua.”
Lại đưa dấm chua.
Lúc Đường Vũ Ngân không chỉ huy gì nữa, Giản Tiệp liền đứng sau lưng tựa vào bàn thái nhìn anh nấu cơm.
Vài món ăn gia đình đơn giản nhanh chóng làm xong, Đường Vũ Ngân bưng đồ ăn ra, nước miếng Giản Tiệp liền tí tách chảy thành dòng, vươn tay
ra định bốc miếng thịt ăn. Ánh mắt Đường Vũ Ngân đảo qua, đôi môi mỏng
khẽ thốt lên một câu: “Mười vấn đề người đàm phán nên hỏi là gì?”
Dáng vẻ không chút biểu tình của Đường Vũ Ngân luôn khiến người ta có cảm giác bị uy hiếp, hô hấp cũng có chút khó khăn.
Giản Tiệp lập tức thu tay lại, phản xạ có điều kiện đứng thẳng người, mở miệng giống như học sinh tiểu học lên bảng trả bài cũ: “Một, suy
nghĩ xem trong tương lai chúng tôi có thể cho bạn bao nhiêu mối làm ăn?
Hai, giá cả thương lượng nằm ở trong khoảng nào? Ba, bạn có muốn làm một mẻ lớn hơn không? Bốn, bạn có muốn kiểm tra trước một thời gian không?
Năm, bạn có thể cam đoan đây sẽ là điều kiện tối ưu không? Sáu, bạn đã
chuẩn bị tốt mọi thứ để mất đi khách hàng như chúng tôi hay chưa? Bảy,
nếu không thể đạt tới thỏa thuận cuối cùng, bạn sẽ làm thế nào? Tám, bạn có thể cho tôi chút thời gian trở về thông báo được không? Chín, chỗ
thiếu hụt phải chia đều để hai ta mỗi bên một phần? Mười, bạn có muốn
tôi giới thiệu các công ty khác hay không?”
Một chữ cũng không sai.
Làm một kẻ mới, trả lời như vậy miễn cưỡng cũng có thể coi là đạt tiêu chuẩn.
Đường Vũ Ngân khẽ cong khóe môi, mỉm cười tỏ vẻ hài lòng.
Vươn tay cầm một khối thịt nướng nhét vào trong miệng cô, anh nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng: “Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm.”
“Oh~Yes! . . . . . .”
Bạn học Tiểu Giản không hề cảm thấy có chút vấn đề ở chỗ nào, vọt vào nhà bếp mở vòi nước rửa tay thật sạch.
Đường Vũ Ngân đặt đĩa thức ăn xuống bàn, sau đó suy nghĩ một chút,
lấy di động ra gọi cho Lạc Danh Huy: “Hỏi cậu chuyện này, cái con
Labrador mà cậu nuôi kia, có phải mỗi lần trước khi nó ăn cơm đem huấn
luyện sẽ nâng cao trí nhớ của nó rõ rệt hay không?”
“Đúng vậy đấy,” Ở đầu kia điện thoại, Lạc Danh Huy vô cùng kinh ngạc: “Sao tự dưng cậu lại có hứng thú với chuyện này? Cũng nuôi chó rồi hả?”
“À, cũng không khác nhau lắm,” Giọng điệu của Đường Vũ Ngân vẫn bình
thản không chút gợn sóng như thế, nghe qua cực kỳ hiển nhiên: “Tôi đang
phụ trách nuôi một cô gái mà.”
“. . . . . .”
Đại ca! Cái này khác nhau nhiều lắm đấy!!!
Lạc Danh Huy đổ mồ hôi đầy đầu, đột nhiên 囧: “Đường Vũ Ngân, Giản Tiệp sẽ bị cậu đùa chết mất . . . . . .”
Edit: Hamano Michiyo
Nguồn: Tử Vi Các
Hai người cứ thế cùng nhau ăn cơm nói chuyện phiếm.
Vốn tưởng kiểu người như Đường Vũ Ngân sẽ không tùy tiện nói chuyện
phiếm với ai, Giản Tiệp mới ôm tâm tình ‘vét sạch cơm rồi chuồn thẳng’,
có điều cả bữa cơm cứ ăn rồi ăn, tuy Đường Vũ Ngân nói không nhiều lắm,
nhưng lại khiến cho Giản Tiệp có cảm giác luyến tiếc kỳ lạ.
Thật ra, nếu Giản Tiệp có mắt nhìn tốt hơn một chút, tâm tư sâu hơn
một chút thì sẽ phát hiện ngay cả động tác ăn cơm của Đường Vũ Ngân cũng phù hợp với tiêu chuẩn lễ nghi buôn bán, rõ ràng chỉ uống canh bắp cải
su hào thôi mà cũng có thể làm giống như đang uống nhân sâm tổ yến được. Ngược lại Giản Tiệp bên cạnh thì cứ xì xụp chén sạch mấy bát cơm liền,
vừa nói vừa ăn, vui quên trời đất.
Giản Tiệp cầm bát cơm trên tay, và vài miếng cơm liền nói.
“Tôi có một người bạn, gần đây đang mang thai, có điều cô ấy hơi buồn phiền về chuyện đứa bé, cả ngày ở nhà cứ như chuột chũi đào đất, rầu rĩ xoay mòng mòng.” Lại ăn một miếng, tiếp tục