
đang ôm
nàng, khó trách nàng ta thấy mình không vừa mắt.
“Nếu không ngươi đưa dược cho ta, ta nhờ sư huynh giữ cửa, ta tự thoa cũng được” thấy nàng kiên trì không đi, Mạc Nguyên Thiến sửa đề nghị.
“Không…” Tống Ấu Ba nhìn nàng và Thượng Quan Ngự Kiếm ở bên cạnh, cảm thấy hai người có người ngoài sẽ không thể thân thiết.
Không được, nếu cứ như vậy, Ngự Kiếm ca ca nhất định sẽ bị nữ nhân này bắt cóc!
“Ngự Kiếm ca ca, ta có việc muốn nói với huynh, có thể chứ?”
“Lúc khác đi.” Trừ Mạc Nguyên Thiến, Thượng Quan Ngự Kiếm mặc kệ người khác.
“Điều này rất quan trọng, không mất bao nhiêu thời gian của huynh
đâu.” Tống Ấu Ba biết hắn lạnh lùng nhưng chuyện này nàng không thể
không nói. Thấy ánh mắt của hắn nhìn về người trên giường, thậm chí nàng dựa vào nhuyễn điếm, lại còn đút thuốc cho nàng.
Hắn là Kiếm Thánh cao cao tại thượng! từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy hắn chiếu cố ai như vậy? Cho tới bây giờ cũng không có!
“Ngự Kiếm ca ca…” Nàng đau lòng nhìn hắn, không rõ vì sao mình không thể thân cận hắn, vì sao lại thua Phong Tiểu Thiến.
Thượng Quan Ngự Kiếm không để ý tới nàng ta, nhìn Mạc Nguyên Thiến uống hết thuốc, chỉ sợ nàng ngại đắng mà không chịu uống.
“Được rồi, người nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi.”
Mạc Nguyên Thiến ngăn hắn lại, không muốn nằm xuống.
“Ngươi khoan động vào ta, Tống cô nương tìm ngươi có việc, ngươi đi
trước đi.” Không đợi hắn trả lời, nàng gọi Tống Ấu Ba,” Tống cô nương,
phiền ngươi đưa thuốc mỡ cho ta, để ta tự thoa” Như vậy nàng có thể thu
hồi ánh mắt phẫn hận kia đi.
Thượng Quan Ngự Kiếm nhướng mày, “Nàng sao có thể tự mình thoa được?” Nàng mới cử động một chút đã đau như vậy, có thể tự mình thoa được mới
là lạ!
“Ai! Huynh cũng chừa cho ta chút thể diện chứ” Nàng tức giận nhìn
hắn, “Dù sao ngươi ngay ở bên ngoài, nếu ta không ổn, sẽ gọi ngươi vào
hỗ trợ, như vậy được không?”
Thượng Quan Ngự Kiếm không nói lời nào, yên lặng nhìn nàng, như là hoài nghi nàng có mục đích khác.
“Huynh nhìn ta như vậy làm gì? Tống cô nương người ta đã chờ ngươi
lâu, dù sao bây giờ ngươi cũng không có việc gì.” Mạc Nguyên Thiến trừng mắt, trong lòng không khỏi oán giận nam nhân không thần kinh này, hắn
không phát hiện vị cô nương phía sau hắn vẫn dùng ánh mắt giết người
nhìn nàng sao? Nếu hắn không mang Tống Ấu Ba đi, chỉ sợ khi nàng ra khỏi căn phòng này sẽ gọi người ám sát.
“Không có việc gì chứ?” Tiếng nói quá mức càng làm người ta bất an.
“Được, ta không có việc gì đâu.” Mạc Nguyên Thiến xem thường, nhịn
không được hối thúc hắn,” dù sao ngươi phải đi thôi, cũng đừng đi xa
quá, đến ngoài cửa là được rồi, thuận tiện thay ta giữ cửa, một công đôi việc, tốt lắm mà”
“Ngự Kiếm ca ca, ta cam đoan không chậm trễ bao nhiêu thời gian của
huynh.” Tống Ấu Ba nhịn không được mở miệng, đồng thời lấy ra lọ thuốc, “ Đây là thuốc mỡ do lão thần y điều chế, nói là trừ vết bầm rất hữu
hiệu. chúng ta nên đi ra ngoài để Phong tỷ tỷ bôi thuốc đi.”
Thượng Quan Ngự Kiếm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiên trì của Mạc Nguyên
Thiến, suy nghĩ rồi gật đầu “ Được, ta ở ngay bên ngoài, có việc gọi ta”
“Được” Mạc Nguyên Thiến nhu thuận gật đầu, chỉ hy vọng hắn mau mau
đem nữ sát thủ kia ra khỏi cửa. thân thể nàng hiện tại không muốn có
chuyện gì ngoài ý muốn!
Thượng Quan Ngự Kiếm lại liếc mắt nhìn nàng một cái, xác định nàng không có việc gì, mới ra khỏi cửa.
Sau khi ánh mắt oán hận kia biến mất sau cánh cửa, Mạc Nguyên Thiến
mới nhẹ nhàng thở ra. Xem ra cần phải chú ý một chút, bằng không không
biết lần sau vị Tống cô nương này lại muốn dùng biện pháp gì chỉnh nàng.
Nhìn nàng cố ý mang thuốc đến, Mạc Nguyên Thiến suy nghĩ, vẫn nên làm ra vẻ đi. Nghĩ đến ánh mắt của Tống Ấu Ba cùng hành vi châm ngòi lúc
trước, nàng thật sự không tin tưởng.
Chớp mắt, nàng nhìn hai bóng người ngoài cửa, không khỏi đoán xem
Tống Ấu Ba rốt cục có việc gì gấp, cần phải lén nói với Ngự Kiếm.
Không phải nàng suy nghĩ nhiều, nhưng nàng thực sự cảm thấy việc đó có liên quan đến nàng.
“Có chuyện gì?” Vẻ mặt Thượng Quan Ngự Kiếm lạnh lùng, hoàn toàn không vì giao tình hơn mười năm của hai nhà mà thay đổi.
Tống Ấu Ba nhất thời nghẹn lời. thuở nhỏ, ánh mắt của nàng luôn dõi
theo hắn, nàng cũng biết, người của Thượng Quan gia lãnh đạm, mà Ngự
Kiếm ca ca lại là lãnh đạm nhất. lúc nhỏ, nàng dùng bao nhiêu công phu
tiếp cận lấy lòng hắn cũng không làm hắn cười được.
Không ngờ rằng, sự tình không phải như nàng nghĩ. Thượng Quan Ngự Kiếm sẽ nổi giận cũng sẽ cười, chỉ vì đối tượng khác.
Nhưng, tại sao lại không phải là nàng? Nang chỉ có theo một mình hắn a!
“Không có việc gì thì ta đi đây” thấy nàng nửa ngày không nói lời
nào, Thượng Quan Ngự Kiếm không kiên nhẫn xoay người, trừ bỏ nữ tử trong phòng kia, hắn không nhẫn nại với ai cả.
“Chờ một chút” Tống Ấu Ba vội vàng đuổi theo, trong lòng không cam
tâm, ngăn Thượng Quan Ngự Kiếm lại, “Ta có chuyện quan trọng muốn nói
với ngươi” dừng một chút, nàng nói thêm một câu” có liên quan đến Phong
tỷ tỷ”
“Chuyện gì?”
Quả nhiên, nhắc tới đến nữ tử kia, Thượng Quan Ngự Kiếm