Người Hầu Của 4 Hoàng Tử...

Người Hầu Của 4 Hoàng Tử...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321993

Bình chọn: 7.5.00/10/199 lượt.

ước vào biệt thự nhưng Nguyên Nhược

kéo tay áo anh lại. Đình Phong ngạc nhiên quay lại thì thấy Nguyên Nhược mặt đỏ bừng. Đình Phong chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó. Đôi môi

hồng phơn phớt như cánh hoa anh đào lúng túng nói:

_ Xin..xin lỗi, áo anh ướt hết rồi, để tôi giặt cho…

Anh nhìn vào lưng mình thì thấy áo đã ướt một khoảng lớn, là do cô ngốc này lúc nãy khóc đây mà.

_ Không cần, hôm nay chắc cô mệt rồi, vào nghỉ đi, để tôi bảo chị quản gia.

_ Không…không cần đâu mà, tôi…tôi làm được – giọng nói đó lại yếu ớt phản đối.

_ Không là không! – Đình Phong mất kiên nhẫn hét làm

Nguyên Nhược giật nảy mình. Đình Phong cảm thấy mình hơi quá lời bèn nhẹ đẩy cô vào biệt thự mình theo sau – Cô cứ nghỉ đi, không phải lo đâu,

không là tôi giận thật đấy.

_ Vậy, cảm ơn anh! - Nguyên Nhược nở nụ cười dịu dàng

lâu lắm mới có được. Rồi hôn “chụt” lên má Đình Phong rồi vội quay bước

vào trong để lại Đình Phong đứng ngơ ngẩn, mặt đỏ bừng đứng thẫn thờ

ngoài cửa.

Hai người có ngờ đâu hành động thân mật đó đã bị một người nhìn thấy:

_ Đình Phong… Tôi sẽ không nhường Nguyên Nhược cho cậu đâu..! – ròi bóng đen đó gọi cho một người khác:

_ Tìm ngay thông tin về cô gái tên là Nguyên Nhược cho tôi!

*** Đêm đó, ở phòng Nguyên Nhược…

Nguyên Nhược trùm chăn kín đầu, liên tục lấy gối đập đập vào đầu mình:

_ Trời ơi!! Mình điên rồi!! Sao lại kiss má anh ta

chứ??? Tối nay mình làm sao ấy! Mà…cũng tại anh ta đột nhiên dịu dàng

như thế đó chứ!

Nguyên Nhược mặt đỏ bừng cố tìm lý do cho hành động của mình, bỏ quên luôn “Death” đang gào thét với cái điện thoại.

*** Cùng lúc đó ở phòng Đình Phong:

_ Cô ta… sao lại kiss má mình chứ? Mà lúc đó…cô ta đỏ

bừng mặt làm mình cứ tưởng cô ta tỏ tình cơ chứ? Ấy…Sao mình lại mong cô ta tỏ tình với mình cơ chứ? Chết tiệt!!! – Đình Phong cũng đang cầm gối “phang” vào đầu mình liên tục, mặt đỏ chẳng kém.

*** Đêm đã về khuya, ánh trăng nhẹ chiếu vào 2 căn phòng không đóng cửa sổ,

thấy hai người một gái một trai trên môi cùng nở nụ cười, mặt hồng phơn phớt như-là-đang-yêu cũng khẽ mỉm cười! Sáng tỉnh dậy, Nguyên Nhược tâm trạng vô cùng tốt đi

xuống phòng ăn thì bỗng thấy bầu không khí có vẻ khác thường. Khuôn mặt

ai cũng u ám khác lạ. Cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh Sun, nhẹ giọng hỏi:

_ Mọi người làm sao thế Sun?

Sun nhìn cô, lắc nhẹ đầu, nói:

_ Không sao chị. Ăn thôi.

Rồi gọi người quản gia bảo dọn thức ăn ra.

Nguyên Nhược thấy vẻ mặt mọi người kì lạ thì cũng im lặng ăn cơm. Bữa sáng trôi qua nặng nề vô cùng.

Hôm nay Nguyên Nhược không có hứng rúc vào máy tính nữa mà cùng 4 người đến học viện. Dù lúc trước cô đã nhờ họ xin nghỉ học

nhưng là người nhà của 4 người này thì cũng chẳng có gì phải ngại ngùng

khi đi vào trường cả.

Lạc Đăng kéo nhẹ tay cô nói:

_ Anh đưa em vào lớp.

_ Em nhớ đường mà.

_ Em học cùng lớp với anh.

_ Sao lại thế?

_ …Em biết thế là được, đi thôi.

Nguyên Nhược cảm thấy kì lạ nhưng không nói gì. Đột nhiên cô nhìn thấy Đình Phong đi về huớng khác 4 người bèn hỏi với lên:

_ Anh đi đâu thế?

Đình Phong quay đầu, nhìn chằm chằm cánh tay cô đang bị Lạc Đăng nắm, cười nhạt:

_ Cô nên hỏi người yêu của cô?

Nguyên Nhược vốn bị cái nhìn của Đình Phong làm mất tự

nhiên, nhận ra Lạc Đăng vẫn còn nắm lấy tay mình, bèn hất nhẹ ra giờ lại nghe Đình Phong nói “hỏi người yêu của cô” càng làm cô ngứa ngáy khắp

người, trừng mắt nhìn Đình Phong, nói:

_ Anh nói lung tung cái gì thế? Ai là người yêu tôi chứ?

Lạc Đăng bị cô hất tay ra ngẩn người, một lát sau mới

lấy lại tinh thần, tỏ vẻ bình thản rút tay về. Biếu cảm của Lạc Đăng làm Đình Phong thấy nực cười, cười khẩy một tiếng, không trả lời Nguyên

Nhược, lặng lẽ bước đi.

Nguyên Nhược gọi mãi cậu cũng không quay lại, đành đứng dậm chân bực tức, quay ra hỏi Lạc Đăng:

_ Hôm nay mấy người các anh bị làm sao thế hả?

Lạc Đăng, Lôi Vũ, Sun cùng nhìn nhau rồi nói:

_ Chẳng sao cả.

Nguyên Nhược gặng hỏi:

_ Cái gì mà “chẳng sao” chứ? Nói rõ ràng ra đi! Khó chịu chết đi được!

Lôi Vũ đột nhiên cười nhạt nói:

_ Vậy tôi hỏi, em đã làm gì khi bọn tôi bị ốm chứ? Thân mật với người khác từ đêm hôm trước tới sáng hôm sau, chiều lại hẹn hò

đi chơi đến tận tối mịt, em coi bọn tôi là cái gì?

Nguyên Nhược ngẩn người ra rồi nói:

_ Thế thì sao? Trước khi trả lời, em xin hỏi, các anh đã làm gì Đình Phong?

Lạc Đăng nghịch nghịc móc khóa, bình thản nói:

_ Chỉ là chuyển lớp anh ta mà thôi.

Nguyên Nhược bắt đầu tức giận. “Lớp họ đang học là lớp

tốt nhất dành cho quý tộc, vậy anh ta bị chuyển tới lớp nào chứ?” –

Nguyên Nhược thầm nghĩ, mất kiên nhẫn hỏi:

_ Anh ấy bị chuyển đến lớp nào?

_ Đây là câu hỏi thứ 2 rồi, Nhược Nhược. Nhưng không sao, anh sẽ trả lời, là lớp C5.

_ Cái gì? Anh chuyển anh ấy đến cái lớp đấy sao? - Nguyên Nhược hét lên thu hút ánh nhìn của mọi người.

Bảo cô làm sao mà không bực được cơ chứ? Học viện có 4

khối là A, B, C, D và thứ tự 1,2,3,4,5. Phân theo sức học và gia thế.

Con những nhà giàu, quý tộc bậc nhất là A. B là các nhà giàu có tiếng

bình thường. C là thường dân, D là nghèo nhất.


Teya Salat