
Tin học kinh tế ạ.” Đây là ngành mới mở, lúc đăng ký nguyện
vọng, bố mẹ của Vệ Tử nhìn thấy mấy chữ then chốt hấp dẫn “tin học”, “kinh tế”
lập tức điền luôn vào mà không nghĩ ngợi gì. Còn Vệ Tử, từ bé đến lớn, ngoài
việc luôn bị nhắc nhở rằng phải cố gắng học hành, thi đỗ vào đại học, không hề
có chút khái niệm nào về mục tiêu và lý tưởng của mình. Thi đỗ đại học, nhất là
trường đại học trọng điểm nổi tiếng toàn quốc, đối với cô đã là niềm vui vượt
qua sự mong đợi, nên chẳng quan tâm gì đến chuyên ngành nữa.
Nhưng sau khi vào trường rồi cô mới biết, khoa mà cô theo
học là nguyện vọng một của rất ít người, còn lại đa số đều chuyển từ các khoa
khác sang. Khi hỏi nguyên nhân của việc ấy, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt rất
ngạc nhiên: “Khoa này mới được thành lập mấy năm nay, đến một thạc sĩ cũng
không có, chứ đừng nói tới tiến sĩ hay phòng thí nghiệm quan trọng gì đó, nếu
không vì cái tiếng của trường, thì ai dại gì mà theo học cái khoa này?”.
Sau này khi Vệ Tử biết, người cũng theo học khoa này là
nguyện vọng một giống mình chỉ có Dương Sương, cô đã vô cùng phấn khởi mà hỏi
cô ấy rằng có phải cũng bị lừa giống mình không, thì Dương Sương nhìn cô bằng
ánh mắt lạnh như băng, đáp: “Mặc dù khoa rất nhỏ, nhưng cũng có mấy chục người,
học bổng được xét theo tỷ lệ, thực lực của những người ở khoa này ở mức bình
thường, họ cũng chẳng hào hứng với ngành mình theo học, cho nên sức cạnh tranh
giảm đi rất nhiều. Không có thạc sĩ, tiến sĩ cũng chẳng sao, vì mình đâu có ý
định học lên nữa”. Thấy chưa, người ta có tầm nhìn xa trông rộng như thế chứ!
Vệ Tử cảm thấy rất xấu hổ cho sự kém hiểu biết và nông cạn của mình.
Nhưng ngay sau đó cô đã phải ăn mừng vì sự lựa chọn của
mình, hồi còn học phổ thông, Vệ Tử chẳng bao giờ để ý đến chuyện gì ngoài sách
vở, vì thế cũng đạt được kết quả xuất sắc, nhưng khi lên đại học, ngoài việc
học tập cô còn phải tham gia rất nhiều các hoạt động của sinh viên như hoạt
động xã hội, hoạt động Đoàn… Việc này khiến cho một người từ trước đến nay làm
việc nào chỉ biết đến việc ấy như cô chẳng còn lấy một phút rảnh rỗi. Hơn nữa,
phương pháp học ở trường đại học cũng không giống hồi phổ thông, Vệ Tử phải làm
quen với cách truyền thụ rất nhanh, phải đọc những cuốn giáo trình dày cộp, cô
bắt đầu học đuối dần, nhiều môn thi khó khăn lắm mới đạt yêu cầu. Nhìn điệu bộ
thảnh thơi, nhàn hạ của các bạn “thực lực hơi đuối” xung quanh, Vệ Tử nghĩ
bụng, nếu một người tố chất bình thường như mình vào học ở các khoa hạng nhất,
thì không biết tình trạng sẽ ra sao.
“Tin học có mối liên quan đến mạng internet, đến các thương
vụ điện tử. Chú có quen với một người chuyên làm về các trang mạng, bây giờ
người ấy đã có cả bạc tỷ giắt người.” Lần đầu tiên tới Salaboer[1'>,
Vệ Tử ngây người nhìn những người phục vụ giúp mình nướng thịt mà ngẩn người,
bọn họ đều rất xinh đẹp và có phong cách!
[1'> Salaboer: Tên một chuỗi nhà hàng chuyên kinh doanh
các món ăn truyền thống của Hàn Quốc, có mặt ở nhiều nơi, trong đó có Bắc Kinh,
Đại Liên, Thẩm Dương, Hồng Kông, Mỹ…
“Đừng nên chỉ nhìn vào những cái lợi trước mắt, nếu chỉ tìm
một công việc mỗi tháng mấy ngàn đồng thì đến bao giờ mới mở mày mở mặt được?!
Này Vệ Tử!” Nhìn thấy vẻ thẫn thờ của cô, ông chú gọi giật giọng, hình như có
vẻ giận dữ.
Lần đầu tiên hai chú cháu gặp nhau là khi cô tới nhập học.
Ông chú hỏi tình hình của cô, rồi cho một chiếc phong bao đỏ dày cộp, sau đó
dặn dò một câu: “Cố mà học cho tốt”. Vệ Tử cầm chiếc phong bao đỏ chót đó mà
lúng ta lúng túng, nhưng nghĩ đến việc sau này học xong có việc làm rồi sẽ trả
lại chú, trong lòng cô thấy yên tâm hơn.
Còn lần này là vào khi cô sắp tốt nghiệp. Ông chú hẹn cô tới
một khách sạn, tiện thể cầm bản sao kết quả học tập của cô, thấy các điểm ghi
trên đó bất chấp những cố gắng hết sức của cô cũng chỉ đạt mức trung bình, ông
không khỏi có chút thất vọng, nói: “Với chuyên ngành này mà chỉ đạt kết quả như
vậy, khả năng tìm được học bổng ra nước ngoài rất khó, nếu không được thì đành
phải tự túc vậy”.
“Chuyện ấy không được rồi, vì bố mẹ cháu lấy đâu ra nhiều
tiền như vậy.” Nhìn những món ăn ngon lành đang bày trước mặt, cơn thèm ăn của
Vệ Tử lúc trước đột nhiên biến mất. Dù cô không giỏi giang, nhưng cũng không
bao giờ nghĩ đến chuyện cầm những đồng tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ đi tiêu
phung phí.
“Bố mẹ cháu tất nhiên là không lấy đâu ra, họ… ý của chú là,
mỗi người có một quan niệm khác nhau, tiền thì không thể bớt đi, nhưng có thể
kiếm được, ví dụ như hôm nay cháu đến gặp chú, cháu đi bằng xe buýt phải
không?”
“Vâng ạ, cháu phải đổi ba tuyến, mất tiếng rưỡi đồng hồ mới
đến nơi.” Vệ Tử gật đầu, không hiểu vì sao chú cô lại chuyển chủ đề câu chuyện
nhanh đến thế.
“Đó chính là cách sống mà bố mẹ cháu đã truyền lại cho cháu.
Để chú nói cho cháu biết, cho dù là lúc vừa mới đi làm, chú cũng không bao giờ
đi xe buýt. Nếu cháu đi taxi chỉ cần nửa tiếng đồng hồ là tới nơi, tiết kiệm
được một tiếng đồng hồ. Một tiếng đồng hồ ấy, với chú mà nói có thể sinh lợi r