
năng cơ thể vẫn còn nên khi mơ hồ cảm thấy mũi dao sắc lạnh chạm vào làn da của mình, anh ta liền xoay người né tránh. Sau đó, anh ta nghe thấy tiếng tích tắc lặp đi lặp lại bên tai, còn bản thân chìm vào bóng tối vô tận.
“Anh bị thôi miên rồi!” Châu Tiểu Triện tròn mắt.
Mặt Lạnh ngẫm nghĩ rồi gật đầu. Ba người từng nghe qua về thuật thôi miên nhưng chưa được chứng kiến bao giờ, không ngờ chuyện này lại xảy ra với Mặt Lạnh. Lải Nhải lập tức chửi bậy một câu.
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng bước chân gấp gáp, Từ Tư Bạch và Tiểu Diêu xuất hiện. Từ Tư Bạch đảo mắt một vòng quanh phòng, mở miệng hỏi: “Bọn họ đâu rồi?”
Mặt Lạnh lên tiếng: “Tôi không sao! Chúng ta đuổi theo đi.”
Mấy người đàn ông không chậm chễ, lập tức lên hai chiếc xe cảnh sát, hú còi phóng đi.
Land Rover lao nhanh trong đêm tối. Ở con đường phía trước, ô tô của Hứa Nam Bách phóng với tốc độ cao nhất, hòng cắt đuôi Hàn Trầm, nhưng làm sao có thể? Khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng gần, Hứa Nam Bách lập tức rẽ sang đường bao hướng ra ngoại ô thành phố. Vào thời điểm này, trên đường bao không có nhiều xe con, mà chỉ toàn xe tải chở hàng đường dài. Mặt đường nhiều chỗ đang thi công và tu sửa nên tương đối khó đi.
Hàn Trầm dõi mắt về phía trước, điều khiển ô tô lạng lách giữa những chiếc xe tải, bám theo Hứa Nam Bách. Tô Miên kết thúc cuộc điện thoại với Lải Nhải, quay sang nói với anh: “Là thuật thôi miên, Hứa Nam Bách đã thôi miên Mặt Lạnh. Nếu không phải Mặt Lạnh phản ứng nhanh, kíp né tránh có khi anh ta đã nguy hiểm đến tính mạng chứ không chỉ bị đâm vào vai”.
Ngừng vài giây, cô nói tiếp: “Mặt Lạnh nhắc đồng hồ và vòng hạt. Trước kia, em cũng có đọc sách về lĩnh vực này, chắc đây là công cụ dùng để thôi miên của Hứa Nam Bách. Thảo nào anh ta suốt ngày đeo vòng hạt, còn hay xoay đi xoay lại. Nghe nói, những cao thủ về thôi miên ngay cả trong cuộc sống thường ngày cũng có thể khiến đối phương rơi vào trạng thái lơ mơ một cách vô thức. Vì vậy, tối nay anh ta mới dễ dàng thành công”.
Sắc mặt Hàn Trầm càng trở nên lạnh lẽo: “Bám chắc vào!” Anh nói.
Tô Miên lập tức túm tay vịn. Anh liền rồ ga, chiếc xe lao đi như tên bắn. Tô Miên trợn mắt, lập tức quay đầu sang một bên. Một tiếng “ầm” lớn vang lên, Land Rover đã đâm thẳng vào đuôi xe của Hứa Nam Bách.
Ô tô của Hứa Nam Bách bắn về đằng trước, va chạm với lan can bên đường. Hắn vội đánh tay lái, tiếp tục phóng đi. Hàn Trầm nhếch miệng, để lộ nụ cười lạnh lùng. Anh khéo léo điều khiển ô tô luồn lách qua những chiếc xe tải ở bên cạnh rồi lại rồ ga đuổi theo, lại một lần nữa ép Hứa Nam Bách vào đường cùng giống như đang chơi trò mèo đuổi chuột.
Nếu việc Mặt Lạnh bị thương khiến Tô Miên vừa phẫn nộ vừa đau lòng, thì bây giờ chứng kiến Hàn Trầm thản nhiên lái chiếc ô tô trị giá hơn một triệu, đâm bẹp đầu mà không chớp mắt, cô vừa sảng khoái vừa xót của.
Trước mặt là một ngã tư, ở giữa có bùng binh. Xe của Hứa Nam Bách chạy thẳng về con đường phía trước. Hàn Trầm né tránh một chiếc ô tô rẽ qua. Tô Miên lại túm chặt tay vịn. Đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy tia sáng màu đỏ nhấp nháy trong bãi cỏ ở bùng binh.
“Đó là thứ gì thế?” Cô liền giơ tay chỉ.
Hàn Trầm liếc qua, lập tức đánh tay lái, chuyển hướng về bụi cây ở bên đường. Tô Miên chỉ cảm thấy thân xe văng đi, bánh xe ma sát trên mặt đường phát ra âm thanh sắc nhọn. Land Rover đâm vào hai thân cây nhỏ, lao xuống dốc rồi dừng lại.
“Ầm!” Đằng sau vang lên tiếng nổ cực lớn, ánh lửa chiếu sáng cả con đường. Hàn Trầm liền buông tay lái, ôm Tô Miên vào lòng, cúi thấp người. Do bị ảnh hưởng bởi vụ nổ nên cửa kính xe bị vỡ, rơi xuống sau lưng anh.
Tô Miên kinh hãi ngẩng đầu: “Anh không sao đấy chứ?”
“Không sao”. Hàn Trầm nhặt mảnh vụn thủy tinh bám trên tóc cô rồi mở cửa xuống xe. Tô Miên cũng bước xuống, cùng anh ngẩng đầu quan sát tình hình trên đường. Bùng Binh đang bốc cháy, vụ nổ có uy lực rất lớn nên đoạn đường xung quanh cũng bị phá hỏng. Rất nhiều xe tải đã dừng lại, các tài xế nhảy xuống xe, chạy thục mạng về phía sau. Còn ở con đường phía trước ô tô của Hứa Nam Bách đã biến mất.
Trống ngực Tô Miên đập thình thịch, cô đảo mắt một vòng. Sát thủ thứ tư, kẻ chuyên về chất nổ đã xuất hiện. Nhưng xung quanh vô cùng hỗn loạn, cô làm sao có thể phát hiện ra hắn?
“Lên xe!” Hàn Trầm lại ngồi vào ô tô, rút di động gọi đi, “Lập tức kiểm tra mọi camera theo dõi trên những con đường quanh đây. Mau tìm hắn cho tôi!”
Land Rover lại đi theo hướng Hứa Nam Bách biến mất, tiếp tục cuộc truy đuổi.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, chỉ thỉnh thoảng có tiếng còi hú xe cảnh sát vụt qua.
Lúc này khoảng hơn năm giờ sáng, Hàn Trầm lái ô tô đi trên một con đường núi. Tô Miên đã nhìn thấy đuôi xe của Hứa Nam Bách thấp thoáng phía trước. Còn ở nơi xa xa, mấy chiếc xe cảnh sát đang xuyên qua khu rừng. Cuộc vây bắt đã được hình thành, Hứa Nam Bách mọc cánh cũng khó thoát.
Hai chiếc ô tô ngày càng thu hẹp khoảng cách. Khi chỉ còn cách xe của Hứa Nam Bách mười mấy mét, Hàn Trầm đột ngột kéo tay Tô Miên, đặt lên vô lăng: “Em lái đi”.
“H