
h ý của mình, không biết cậu lấy ở đâu thời khóa biểu của lớp Thư Tình, mỗi buổi sáng đến lớp tự học đưa bữa sáng, vì vậy mỗi lần Thư Tình chạy tới sau giáo sư có thể thấy chỗ ngồi ở hàng thứ nhất cô dành riêng có một hộp sữa và một hộp bánh cake.
Hết lần này tới lần khác cô lại không biết phòng tự học của Tống Dư ở đâu, hai ngày đầu đúng là không biết trả lại bằng cách nào.
Dưới sự trêu đùa của các bạn cùng lớp, cô lúng túng mượn di động của Tần Khả Vi gọi cho Dư Trì Sâm hỏi số điện thoại của Tống Dư, sau đó gửi một tin cho Tống Dư: Bữa sáng tớ tự chuẩn bị, phòng học của cậu ở đâu? Để tớ cầm qua.
20 giây sau, Thư Tình trả lời: Không cần, sau này bữa sáng của cậu cứ để tớ chuẩn bị, tớ nói rồi, tớ sẽ cho cậu thấy được hành động của tớ.
Thư Tình sốt ruột, cái người này sao lại không nghe chứ? Nếu nói bạn chưa lập gia đình tôi chưa gả, theo đuổi một người còn có ý tứ, cô đã tỏ thái độ mình đã có người mình thích, tại sao người này còn khăng khăng một mực đây?
Cô đi tới hành lang, gọi điện cho Tống Dư.
Đối phương bắt máy, giọng nói vui vẻ, “Thư Tình?”.
“Cậu đang ở đâu?”.
Từ giọng nói có thể đoán ra lời cô định nói, Tống Dư bất đắc dĩ nói: “Tớ đã nói rồi, tớ đang theo đuổi cậu, đưa bữa sáng cho người mình thích có gì không đúng? Cậu chỉ cần vui vẻ tiếp nhận là được rồi, không cần ——”.
“Chờ một chút”. Thư Tình cắt đứt, “Bây giờ cậu đừng nói, nghe tớ nói là được rồi. Thứ nhất, không biết tớ đã cho cậu ảo giác từ lúc nào để cậu cảm thấy có lẽ tớ có hảo cảm với cậu, sẽ đón nhận cậu, nếu như đúng là do tớ thì thật xin lỗi cậu bởi vì không có chuyện như vậy. Thứ hai, theo đuổi người mình thích là quyền lợi của cậu nhưng từ chối người tớ không thích cũng là quyền lợi của tớ, bây giờ cậu đang quấy nhiễu tớ rất lớn, tớ không hi vọng chuyện khuyên cậu nhiều lần mà cậu không nghe, lãng phí tâm ý của cậu cũng lãng phí nước miếng của tớ”.
“Thư Tình ——”.
“Cậu đừng có ngắt lời, nghe tớ nói hết đã. Tống Dư, cậu rất tốt, đừng nói là đặt trong địa phương âm thịnh dương suy như khoa ngoại ngữ, cho dù cậu ở những khoa khác cũng vẫn là một nam sinh tốt, vươn lên, hài hước, tính tình tốt, đừng nói đến điều kiện gia đình cũng rất lớn, cho nên cậu không cần thiết phải ngã vào chỗ tớ. Trước đó tớ đã nói tớ có người mình thích, không phải nói cho có lệ, là chuyện có thật”.
Lúc này Tống Dư trầm mặc một hồi, Thư Tình cũng có chút ngượng ngùng, dù gì cũng là một tấm lòng của người ta, cô nói như vậy mặc dù là một đao giải quyết dứt khoát, nhưng cũng không ngoài dự tính ảnh hưởng tới lòng tự ái của đối phương.
Cô suy nghĩ một chút, “Nếu bây giờ nói ‘Cậu rất tốt, thật ra thì chúng ta có thể làm bằng hữu’ và linh tinh khác có lẽ giống như kiểu cách làm bộ, cho nên tớ cảm thấy chúng ta có thể tạm thời bình tĩnh một thời gian, sau này gặp cứ coi như không có chuyện gì phát sinh đi”.
Một lúc lâu sau, khi cô bắt đầu lo lắng đối phương bị trúng tên quá sâu, cực kỳ đau thương thì Tống Dư mới nói: “Thư Tình, tớ có thể nói mình ngày càng yêu thích cậu được không?”.
“......”. Mẹ nó, cô vừa mới nói gì cậu ta có nghe được không vậy?
“Bữa sáng có thể không đưa qua, nếu như cậu cảm thấy có gánh nặng thì tớ sẽ khiêm tốn hơn. Nhưng mà cho dù nói thế nào, tớ cũng không phải là người dễ dàng buông tha”.
Trong quá trình đối phương bày tỏ tình yêu, Thư Tình lặng lẽ nói vài câu sau đó cúp máy vào phòng học.
Từ trên mặt cô Tần Khả Vi nhìn rõ cả, nhếch miệng cười một tiếng, bắt đầu hát lên ca khúc chủ đề của “RMS Titanic” —— My Heart Will Go On.
Thư Tình: “Tớ đã từng nói với cậu, có lúc tớ thật sự muốn ném shi vào mặt cậu không?”.
Chiều thứ tư, khi cô đang trực trong phòng trợ lý, trong phòng làm việc cũng có mình cô.
Cố Chi nhìn đồng hồ đeo tay, đứng dậy đi tới bàn làm việc cách vách.
Thư Tình chăm chú đọc “Văn học nước Anh chọn lọc”, không để ý ở cửa có thêm một người, cho tới khi người này tới bàn, mở miệng nói: “Xong bài tập rồi?”.
“Bài tập gì?”. Cô phản xạ có điều kiện ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn vào ánh mắt thong dong nhàn nhã của Cố Chi, nhịp tim nhất thời chậm lại.
Ở trong trường học bốn bề đều là địch, ở riêng cùng một chỗ với anh, có cảm giác vụng trộm, khẩn trưởng lại kích thích.
Kỳ lạ là cho dù hai người không làm gì nhưng bởi vì trong lòng có quỷ, nên khi đối mặt tim vẫn đập rộn lên.
Thư Tình không thể không cảm thán, da mặt của mình không thể so sánh với người này, quá ngượng ngùng quá thục nữ cũng không phải chuyện tốt.
Cố Chi nhìn cô, ôn hòa giải thích: “Tối thứ hai đổi vị trí động từ, em sau ba lần, mười mũ hai lần”.
“Thầy làm thật?”. Thư Tình kinh sợ.
“Từ trước tới nay tôi không nói giỡn trong tiết học”. Thầy Cố bày tỏ mình là một giáo sư nhân dân rất có nguyên tắc.
“Không phải chứ!”. Thư Tình nhỏ giọng tố cáo, “Thầy đang quan báo tư thù”.
“Là sao?”. Cố Chi khẽ mỉm cười, từ chối cho ý kiến.
Thư Tình mặt đỏ lên, lại sợ nói lớn quá người ở ngoài phòng làm việc nghe được, đành hoắc mắt, hung dữ nói với anh: “Không phải chỉ là để cho cậu ấy tỏ tình trước mặt mọi người thôi sao, có bản lĩnh thì thầy phạt câu ấy đi, lại