
m thấy mệt
mỏi, đều tới nơi này để nghĩ ngơi, dù sao ở đây cũng không có người, nữ
thư kí duy nhất ở đây, tất nhiên thời gian trước đã bị cảnh cáo, mặc kệ
cô ấy có tốt đến cỡ nào, thân là thư kí riêng của Lê Duệ Húc, liền sẽ
biết, cái gì có thể nói ra, cái gì cần phải giữ kín.
Nếu không, cứ tự nhiên về nhà sống bằng tiền dành dụm đi.
“Có muốn ăn cái gì không, anh kêu người mang lên,” Lê Duệ Húc đi tới ngồi xuống cạnh cô, theo thói quen đưa tay xoa tóc cô. Biểu hiện của cô bây giờ khá tốt, cô gái này rất biết nghe
lời, bình thường hắn nói một cô sẽ không bao giờ nói hai, trong một số
tình huống đặc biệt cô sẽ lấy hết can đảm trừng mắt nhìn hắn, sau đó bản thân tự tìm lấy khó chịu.
“Cái gì cũng được,” Tô Lạc uống một
ngụm nước rồi nói, “Lê Duệ Húc,” đột nhiên cô kéo áo hắn, “Em không ở
lại đây có được không, dù sao bên ngoài cũng có rất nhiều nơi để em nghỉ ngơi, em thấy không có vấn đề gì cả,” Cô muốn thương lượng với hắn, dù
sao đây cũng là phòng của tổng tài, nếu bị người khác thấy được, cô cũng không biết phải giải thích thân phận của mình thế nào, đến lúc đó còn
mang đến phiền phức cho hắn.
“Làm sao vậy, em cảm thấy việc em là vợ anh sẽ dọa người khác sao?” Tâm tình của hắn vừa rồi còn rất tốt, vì
một câu nói của cô trong nháy mắt liền biến mất.
“Không phải,” Tô Lạc vội vàng lắc đầu,
“Em chỉ sợ gây phiền phức cho anh,” cô cúi đầu, hàng lông mi dài khẽ
động, cô biết hôn nhân của hai người không được để người khác biết, đây
không phải là điều hắn muốn sao? Cô biết thân phận mình không xứng với
hắn, cũng biết mình cần phải làm những gì…
“Ngốc nghếch…” Trong lồng ngực hắn có
gì đó đang rung động, hắn luôn luôn không phát hiện ra một chuyện, hóa
ra, cô vẫn rất để ý. Hắn ôm cô vào trong lòng, bàn tay đặt ở eo cô, “Em
có biết vì sao anh không công khai hôn nhân của chúng ta?” Hắn hỏi rất
nghiêm túc, cũng là lần đầu tiên chủ động nói đến vấn đề này, hắn biết
nếu hắn không chủ động hỏi, cô gái này cũng sẽ không chủ động nói. Tính
cách của cô, hắn đã hiểu õ vài phần.
Tô Tử Lạc lắc đầu, trong mắt hiện lên sự bi thương… Cô là… Không xứng đi.
“Không cần nghĩ lung tung,” Lê Duệ Húc
xoa nhẹ gương mặt cô, “Anh không ghét bỏ em, nhưng thân phận bà Lê rất
cao, kèm theo rất nhiều phiền phức, ví dụ như phóng viên, ví dụ như các
buổi tiệc xã giao, em xác định em có thể đối phó được, anh nghĩ em hắn
đã quen với cuộc sống bây giờ, em chỉ cần biết anh là chồng em là được.” Ánh mắt màu trà nổi lên ý cười nhợt nhạt.
Tô Lạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, trên mặt lỗ rõ vẻ mơ màng, cô vẫn cho rằng, hắn cảm thấy cô khong xứng đáng nên
quan hệ hôn nhân của họ mới được giữ bí mật, lại thật không ngờ chính là vì nguyên nhân này, mặc kệ hắn nói sự thật, hoặc là nói dối, không thể
không nói, cô bây giờ rất cảm động, thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc.
Đầu Lê Duệ Húc đặt lên tóc cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô, chỉ là trong mắt hắn hiện lên sự nhỏ nhen, ích kỉ.
“Nếu em muốn công khai, hiện tại anh sẽ công khai.” Đột nhiên hắn nói, Tô Lạc lắc đầu, ” Không cần, như vậy
cũng tốt lắm rồi, có lẽ em thực sự không thích hợp với cuộc sống như
thế.”
Như vậy chính là tốt nhất, mọi chuyện
đều giữ nguyên hiện trạng, Tô Lạc nhắm mắt lại, thay đổi không nhất định là chuyện tốt, thân phận có thể nói lên cái gì, cô không sợ người khác, mà đang sợ….
Chính mình.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm,” nhìn ra
sự cự tuyệt của Tô Lạc, Duệ Húc đứng lên, kéo tay cô, đi ra ngoài, thư
kí nhìn thấy họ, chỉ nhìn thoáng qua sau đó cúi đầu, giả vờ như đang làm việc, nói thật đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tổng tài thân mật với
một cô gái, đương nhiên cũng lần đầu tiên nhìn thấy có cô gái có thể lại gần được vị tổng tài lạnh như băng này.
“Làm sao vậy, vẫn còn xem, có cái gì
đẹp sao?” Một giọng nam hài hước truyền tới, cô thư kí vội vàng ngồi
thẳng dậy, “Chào Phó tổng,” cô cố gắng nở ra nụ cười, bị bắt được, may
mắn không phải là tổng tài, là phó tổng, cả tập đoàn Húc Nhật đều biết,
phó tổng so với tổng tài dễ nói chuyện, dễ ở chung hơn. “Được, tốt lắm,” Vệ Thần khẽ cười, hắn
ngoài cười nhưng trong không cười, hắn tốt cái (P) a, Lê Duệ Húc coi hắn giống như một chú chó vậy, giờ Húc đã có vợ, ăn toàn đồ ngon, còn Vệ
Thần hắn là một cu-li thật đáng thương.
(P) : Cái mông
Cu-li: Người khuôn vác, người giúp việc.
“Phó tổng, tôi có thể hỏi anh một việc
được không?” Thư kí cẩn thận hỏi, giọng nói xuống đến mức thấp nhất, dù
người kia có đi rồi, cô vẫn cảm thấy rất lo sợ a.
Vệ Thần khẽ nghiêng người, “Cô muốn hỏi thân phận của Tô Lạc?” Hắn không cần đoán cũng biết cô muốn hỏi cái gì.
“Vâng…” Thư kí vội vàng gật đầu một
cái, phó tổng và tổng tài có quan hệ tốt như vậy, nếu hắn không biết,
thì còn ai biết nữa đây. Cô tò mò, thực sự rất tò mò.
“Cô ấy là…” Vệ Thần cố tình nói lớn còn kéo dài giọng nói khiến cho cô thư kí như bị nghẹn trong cổ họng.
“Cô hay là không biết thì sẽ tốt hơn …” Vệ Thần gõ gõ xuống mặt bàn, người kia không muốn nói, hắn cũng không
thể nói ra được, tất cả do người kia quyết định, hơn nữa biết quá