
, một trong một trăm thương nhân trên thế
giới, nắm trong tay quyền lực lớn nhất của tập đoàn Húc Nhật thần bí
nhất, chỉ cần hắn dậm chân một cái, nghe nói cả thương giới sẽ chấn động ngay lập tức.” Đường Tình vừa nói vừa khoa chân múa tay miêu tả, “Nếu
là bạn gái hắn, cả đời này cũng đáng giá, không nói đến hắn có trong tay một tập đoàn lớn như vậy, người đàn ông này từ diện mạo, đều khiến cho
người khác nằm mơ mỉm cười.”
Đường Tình nói xong, tự biết với thân phận của bọn họ, làm sao có
thể với một người đàn ông như này, cũng chỉ có thể mơ mộng mà thôi, Tô
Lạc buông tờ tạp chí trong tay xuống, nếu Đường Tình đã biết cô kết hôn, hơn nữa, chồng cô còn chính là Lê Duệ Húc trong tạp chí, không biết cô
ấy sẽ như thế nào.
Cô luôn cho rằng thân phận người đàn ông kia không bình thường, từng cử động của hắn, dù là nhỏ nhất cũng có khí chất, hắn là người phi
thường, chỉ là không nghĩ đến thân phận so với tưởng tượng của cô còn
cao hơn rất nhiều, thật đáng sợ.
Một trong một trăm thương nhân trên thế giới, tổng tài tập đoàn Húc
Nhất, tuy cô không thích đọc những tạp chí này, nhưng cũng đã nghe qua tập đoàn Húc Nhật, không ít người bằng mọi cách đều muốn vào công ty đó làm việc, chỉ là cô không rõ, tổng tài Húc Nhật là ai.
Hóa ra, hắn chính là Lê Duệ Húc.
Cô cũng không có cảm giác tốt hơn, cũng không cảm thấy tự hào, trong lòng cô như có một vật gì đó rất nặng chìm xuống, giống như lời nói của Đường Tình , nếu thân phận của hắn cao quý không ai sánh được. Sẽ có
rất nhiều cô gái xếp hàng chờ hắn tiếp cận, vì sao hắn lại chọn một
người bình thường như cô, cô và hắn là người của hai thế giới khác nhau.
Ánh mắt cô khẽ động, tất cả câu hỏi của cô đều không có câu trả lời.
Một ngày nay, cô cảm thấy thời gian trôi thật chậm, một phần do tinh thần quá căng thẳng, gần đây đã phát sinh quá nhiều chuyện, cô thực sự
khó mà đón nhận được.
Cô đi ra ngoài, đưa bàn tay chắn trên đôi mắt, quả nhiên, những hạt
mưa bụi rơi xuống, cảm giác mát lạnh, cô không do dự bước đi trong mưa,
mưa cũng không lớn, từng hạt mưa bụi dừng trên mặt cô, khiến sắc mặt cô
nhợt đi. Cô cố gắng bước đi nhanh. Không phát hiện có một chiếc xe đang
đi theo sau cô, người đàn ông ngồi trong xe, trong mắt đầy sự thống khổ.
“Lạc Lạc…” Bờ môi khẽ mấp máy, cẩn thận lái xe theo sát sau cô. Cô gầy quá, từng hình ảnh trong quá khứ xuất hiện trước mắt hắn, cảm nhận sự đau đớn tột cùng, nụ cười của cô, những giây phút hai người ở
bên nhau, lần lượt chạy qua trước mắt hắn, rất rõ ràng, cô giống như hơi thở không thể biến mất.
Hô hấp trở nên khó khăn, hắn không dám bước tới, hắn sợ ánh mắt đầy
hận thù của cô, cũng sợ sự đau xót trong đôi mắt cô, hắn chỉ có thể làm
như vậy, đi theo phía sau cô, đứng xa xa nhìn cô.
Thực sự, hắn rất muốn hỏi cô, cô có khỏe không? Hắn nắm chặt tay lái, cười chua sót, cô còn có thể tốt sao?
Tô Tử Lạc nhìn thấy một gian nhà nhỏ, trong ánh mắt có ý cười, đây
là nơi cô ở thật lâu trước kia, đồ vật bên trong mới chỉ dọn có một
chút, còn rất nhiều đồ, cô muốn dọn dẹp toàn bộ.
Nhà họ Lê cái gì cũng không thiếu, nhưng lại đầy sự cô đơn, cho dù
những thứ này cũ vẫn khiến cô nhớ lại, cảm thấy mọi thứ tốt đẹp hơn, tuy có chút đau khổ, cô vẫn không buông tha được cho quá khứ.
Ai cũng có một quá khứ, ý cười trong mắt dần biến mất, cúi đầu chớp mắt, một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống.
Cô vội vàng xoa nhẹ hai mắt, kiên cường nở nụ cười.
Mở cửa, mọi thứ bên trong vẫn như lúc cô rời đi, không chút thay
đổi, căn phòng này được cho thuê, tất cả đồ đạc đều đầy đủ, có thể sẽ
được cho thuê lại, cô đã ở đây vài năm rồi, có rất nhiều kỉ niệm.
Có rất nhiều thứ không muốn buông tay, cuối cùng vẫn phải từ bỏ.
Cô mở ngăn kéo ra, cầm lấy từng đồ vật, một số thứ có thể bỏ đi,
giống như kí ức, lồng ngực như bị một thứ gì đó đè nặng, kỳ thực đôi khi cố quên so với nhớ còn khiến người ta đau đớn hơn. Dọn xong một chút
đồ, cô lưu luyến quay đầu lại, nhìn nơi mình đã ở thời gian qua.
Đây không phải nhà cho nên, không phải là bỏ đi.
Cô đi ra, bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời vẫn tối sầm, có một chút
khó chịu, cô hít một hơi thật sâu, trong không khí có mùi của bùn đất,
còn cả mùi ẩm ướt của nước.
Cầm túi đồ, cô đi ra, không thể quay đầu nhìn lại vì đã không còn gì nữa, cô đã quyết định rời đi, không cần … Quay đầu lại, làm như thế chỉ có tổn thương thêm mà thôi, không bằng cứ rời đi thật xa.
“Lạc Lạc…” Từng âm thanh mang theo nỗi đau vang lên sau lưng cô,
giọng nói quen thuộc đã từng khiến trái tim cô loạn nhịp, hiện tại lại
xa lạ khiến cô đau lòng.
Thân thể hắn khẽ run, cảm giác tê liệt, cả người nặng đi, không thể bước tới.
Cô khẽ hít hít chiếc mũi nhỏ, cố gắng không để nước mắt rơi xuống,
nhưng đôi mắt giống như cơn mưa phùn vừa rồi, nước mắt không ngừng chảy
xuống.
Cô đi về phía trước, từng bước từng bước đi khỏi thế giới của hắn.
“Đừng… Lạc Lạc… Đừng đi.” Ôn Vũ Nhiên chạy tới phía sau, ôm chặt
lấy Tô Tử Lạc, đây là người con gái hắn yêu trong ba năm quá, cũng là
người con gái hắn muốn cưới, muốn dùng cả đời để c