
toàn bình
tĩnh, hắn mở mắt ra, nhìn hai bàn tay, hôm nay hắn đã ôm người hắn yêu
nhất, nhưng cô lại không thuộc về hắn.
Hắn vuốt mấy sợi tóc ướt đẫm ra đằng sau rồi mặc áo tắm đi ra, hắn ngồi trên giường, nhìn cô gái đang quận tròn người lại.
Tay hắn đặt trên má cô, cô đã bị hắn làm cho mệt mỏi không còn chút sức nào. “Cô gái ngốc,” trong đêm đen truyền tới tiếng thở dài của người đàn ông, thân thể của cô để mặc hắn trút giận
hết lên, cô biết không?
Ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt cô, trong đêm đen, môi mím lại lạnh lẽo, lãnh khốc và tàn nhẫn.
Dường như mọi thứ đều rất yên ổn, trong căn phòng lớn chỉ có tiếng hít thở đều đều vang lên.
Tô Lạc ngồi trên ghế sa lon trong văn
phòng của Duệ Húc, hiện tại tất cả mọi người đã biết thân phận của cô,
như vậy cô cũng không cần tiếp tục… Che giấu, bây giờ cô giống như một
người đi làm cùng Duệ Húc, một tờ giấy rơi xuống cạnh chân cô, cô nhặt
lên nhìn, trên tờ giấy là một bản vẽ. Đấy là bản vẽ chiếc vòng cổ rất
đẹp, nhưng hình như thiếu mất cái gì đó.
“Vứt nó đi…” Một giọng nói trầm thấp
dễ nghe truyền tới, Tô Lạc ngẩng đầu nhìn về phía người nói, thấy Lê Duệ Húc vẫn chăm chú làm việc, lông mày nhíu chặt nhìn bản thiết kế, gần
đây các bản thiết kế đều không đạt được yêu cầu, hắn không hề cho rằng
yêu cầu của mình là quá cao.
Hắn muốn nhân viên của mình phải tiến
bộ không ngừng, nếu như chỉ biết vừa lòng và không chịu tiến bộ, người
như thế, chắc chắn hắn sẽ loại bỏ.
Tô Lạc đứng lên, nghe lời cầm tờ giấy
trong tay cho vào thùng rác, cô không hỏi nguyên nhân, hắn bảo cô vứt,
cô sẽ vứt, nhưng bản thiết kế kia rất được, chỉ cần sửa lại một chút,
không cần nghi ngờ vì sao cô biết nhiều như vậy, bởi vì từ nhỏ cô đã rất thích thiết kế trang sức, ước mơ của cô chính là trở thành một nhà
thiết kế, có điều bây giờ cô chỉ có thể làm người chạy việc… Ước mơ kia
cao quá, có lẽ cô sẽ không thể đuổi kịp.
Cô che miệng ngáp một cái, sau đó đưa tay xoa nhẹ mắt mình.
“Mệt sao?” Giọng nói đàn ông lần thứ hai truyền tới, cho dù không ngẩng đầu lên, từng cử động nhỏ của cô, hắn đều nắm rõ.
Tô Lạc chưa trả lời đã bị Duệ Húc kéo
lại, hắn ôm cô thật chặt, cô có chút phản kháng, không nên quên, bây giờ họ đang ở trong công ty chứ không phải ở nhà, tuy nơi này là văn phòng
của tổng tài cũng không có nghĩa sẽ không ai đi vào.
“Ngủ đi, đêm qua em đã quá mệt rồi,”
một tay hắn ôm Tô Lạc, một tay dở tài liệu, chưa nói đến có dịu dàng
hay không, nhường đó thôi cũng đủ làm cho các cô gái xin chết vì hắn.
“Em sẽ ngủ ở trong kia,” Tô Lạc kéo kéo tay hắn, không biết có phải là giống như hắn nói, đêm qua hắn đã khiến
cô rất mệt, cô chỉ biết hôm nay cô thật sự không muốn rời khỏi giường.
“Không cần, nơi này sẽ tốt hơn, em là
vợ anh,.” Lê Duệ Húc vỗ nhẹ vào mặt cô, thỉnh thoảng lại cẩn thận nhìn
đôi mắt đang nhắm chặt của cô, trong mắt có sự lo lắng mà chính hắn cũng không biết.
Cô gái này quá yếu, hắn thật đúng là sợ có một ngày, hắn sẽ trực tiếp giết chết cô.
Không thể, ánh mắt hắn sáng lên, mày
rậm, môi mím lại lạnh lẽo, hắn dựa người vào ghế, cẩn thận ôm lấy cô gái trong lòng, không để có một chút động tĩnh nào làm cô thức giấc.
Cửa được mở ra từ bên ngoài…
“Húc…” Một cái giọng nói làm mất vui truyền tới, Lê Duệ Húc không nói gì trực tiếp cầm quyển tạp chí trên bàn ném tới.
“Húc…” Giọng nói của Vệ Thần biến mất
hoàn toàn, đương nhiên không phải bị một quyển tạp chí làm cho ngất đi,
quyển tạp chí đó, hắn đã bắt được rồi, Vệ Thần mở to mắt nhìn Duệ Húc ôm một cô gái trong lòng, chẳng trách hắn lại hung dữ như vậy, hóa ra là
để ý tới vợ.
Vệ Thần rón rén đi tới, đặt quyển tạp chí kia ngay ngắn vào chỗ cũ, sau đó mới đứng thẳng người nhìn.
“Tôi nói này, Lê tổng, anh đừng có quên, sắp đến giờ họp rồi,” hắn bĩu môi, cái người này có vợ rồi liên quên đi họp.
“Tôi biết…” Lê Duệ Húc nhàn nhạt nói,
lần đầu tiên trên mặt Vệ Thần xuất hiện sự suy tư, “Húc, tôi có cảm giác anh có gì đó không bình thường, anh có phát hiện, anh đối với cô ấy quá tốt,” ngón tay Vệ Thần chỉ chỉ cô gái trong lòng Duệ Húc, không phải
hắn nói ngoa, cho dù là diễn kịch, cái này có phải quá mức chân thật
rồi.
“Tôi đi qua đây,” Lê Duệ Húc nói xong,
đứng lên, ôm Tô Lạc vào trong gian phòng nhỏ bên trong, mặc Vệ Thần đứng tại đó không ngừng liếc mắt nhìn, nói không cần, đó là giả, xem đi,
chẳng qua là rời đi một lúc mà lại là đi họp, còn luyến tiếc như vậy,
nếu rời khỏi mười ngày nửa tháng, không phải muốn chết chứ?
Tất nhiên Duệ Húc không thể biết trong
lòng Vệ Thần đang nghĩ gì, hắn chỉ ôm Tô Lạc đặt lên trên giường ở gian
phòng trong, Tô Lạc có chút không thoải mái nhíu chặt mày, có thể vì hơi thở ấm áp khiến người khác yên tâm ở bên cạnh đột nhiên biến mất.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy Lê Duệ Húc.
“Anh đi họp, một lúc sẽ quay lại, em ngủ ở đây sẽ tốt hơn,” Duệ Húc đưa ngón tay vuốt nhẹ mặt cô, dịu dàng nói.
“Vâng,”Tô Lạc gật đầu một cái, bàn tay
đang nắm chặt lấy áo hắn từ từ buông ra, lại cảm thấy mình có lỗi, áo
hắn bị cô làm cho hơi nhăn. Duệ Húc cũng đã phát hiện ra, hắn cúi đầu
n