Teya Salat
Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324462

Bình chọn: 10.00/10/446 lượt.

thật. Em sợ ông chủ lắm. Từng miếng một, cho lên miệng. Chỗ thức ăn ngổn ngang, trộn lẫn các thứ,…

-“Moon ơi! Những giọt nước mắt này sẽ không bao giờ chảy nữa!”- Moon

khóc nấc lên, khiến những mẩu thức ăn trong miệng sặc lên tới tận mũi.

Quá nhục nhã, chưa bao giờ em thấy khinh thường bản thân mình đến thế

này. Đau lắm, vết thương trong lòng bị tróc vẩy, rồi một mũi dao xé rách toạc, máu cứ thế mà ứa ra, cuốn trôi con tim, thêm nữa, một mũi dao

khác đâm thẳng vào danh phẩm của em, đâm lần hai, khiến nó thủng, lần

ba, khiến nó nát tan. Em cảm thấy thứ tanh tưởi của con chó, nước dãi

của nó như rửa trôi khuôn mặt em, em đánh mất lòng tự trọng rồi, hay

lòng tự trọng đã bị dòng nước lũ đó cuốn đi, mãi mãi xa rời em.

Em có còn là Moon nữa không? Hay chỉ là một thứ gì đó trống rỗng. Đâu

hết rồi, danh dự, nhân phẩm, tư cách của em đã lìa xa em. Em có thể mua

lại nó bằng cách nào? Mất hết rồi, trang giấy đời em đã bị đám lửa thiêu cháy thành tàn tro.

Em không bằng một con chó.

Lũ chó trong những chuồng bên cạnh sủa lên dữ dội. Chúng đang làm gì

thế, ủng hộ việc làm của người kia à, hay đang nguyền rủa em.

Một màn đen tối phủ kín tâm hồn em. Máu từ trong người em chảy ra,… và em ngất lịm.



Frang nhảy chồm từ trong lòng của chủ nhân nó ra, nó lao thẳng về nơi quen thuộc.

Frang sủa ầm ĩ,…

Ropez hốt hoảng quay người lại, con chó lao tới, nó đang tiến tới chỗ

con bé. Nó định liếm máu chảy ra từ mũi cho con bé, nhưng rồi lại thôi.

Nó sủa lên để ra hiệu cho lũ chó yên lặng.

Ken bước tới…

- Không phải em!- Ropez cố gắng thanh minh.

- Gâu!- Con Frang phản đối.

Ken không quan tâm đến cô ta. Hắn bế con bé lên, và đưa nó đi. Frang chạy theo sau. Con bé bất tỉnh đã lâu lắm rồi. Ken vẫn ngồi đó đợi chờ.

Lần đầu tiên hắn nhìn con bé kĩ đến thế. Chai nước chuyền đã vơi bớt.

Hơi thở dần đều hơn. Hắn nhận ra một điều, bé con này làm người ta ghét

khi thoạt đầu nhìn thấy, nhưng càng ngắm kĩ, bé con có một nét gì đó rất cuốn hút. Đặc biệt là cái núm đồng tiền. Rất duyên. Đôi mắt đang nhắm

nghiền ấy, khi mà hé mở ra, là cả một bầu trời, nó tròn xoe và màu nâu,… Lạ thật, hắn và con bé cùng hít thở chung một bầu không khí mà tính

cách lại trái ngược nhau quá nhiều. Một đứa trẻ luôn khao khát được yêu

thương, dẫu trong mọi hoàn cảnh, cái nét hồn nhiên, ngây thơ của trẻ thơ vẫn luôn ngời sáng. Còn một con người máu lạnh luôn che giấu sự cô đơn

của mình…

Anh- con bé phải chăng đang cần một người anh trai?

Hắn không phải cũng cần một cô em gái đó sao?



Ken bước ra khỏi cửa.

Moon mở mắt.

Đã quá muộn để thay đổi tất cả…

--

- Cô bị sa thải!- Lão quản gia lên tiếng.

- Sao cơ? Tại sao lại thế? K…- Ropez không tin vào những gì mình được nghe.

- Cô sẽ ra đi ngay bây giờ.- Khuôn mặt nghiêm nghị của ông già không đùa một chút nào.

- Nhưng tôi…. Tôi phải gặp Ken- nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt cô gái.

- Được thôi nếu như cô muốn bị xóa tài khoản ở ngân hàng và tẩy não.

- Hức!- Ropez không ngờ lại ra nông nỗi này.

Người làm đã dọn hết đồ của cô đi. Vậy là cô đã thất bại. Cứ tưởng cô sẽ có một vị trí ở đây, nào ngờ… Biết bao nhiêu nỗ lực, hy sinh, cô nhận

ra một điều cô rất yêu hắn. Chẳng ai có thể chối từ được sức hấp dẫn của hắn đâu. Cô đã quá tự tin vào bản thân. Rốt cuộc người bị lợi dụng lại

chính là cô. Nhờ cô mà Devils đã hợp tác được với khá nhiều quan chức

của Ý, thế mà thứ cô nhận được không là gì…

Và cô phải ra đi!



Moon ngồi dậy, em đã tỉnh từ lâu rồi,…

Cái giường này lạ quá, không phải của em. Cả căn phòng này nữa. Nó rộng hơn phòng em nhiều lần.

Toàn bộ phòng được sơn phủ một lớp trắng muốt, đồ đạc cũng vậy. Nhưng em không phù hợp. Em đã quen dần với màu đen.

Moon xoay người sang bên, em khát nước.

Chiếc máy tính của em cũng ở đây, lạ thật, ai đã mang tất cả đồ của em đến.

Moon mở cái tủ gương ngay cạnh giường ra. Quần áo của trẻ em, rất nhiều, được sắp xếp hết sức ngăn nắp. Từ trước tới giờ em chưa nhìn thấy những bộ quần áo nào đẹp như thế, không hề rườm rà, là những chiếc áo phông

tinh nghịch và quần lửng. Rõ ràng không phải dành cho ai khác, ở

Devils.5 làm gì có trẻ em ngoài em ra.

“Chẳng lẽ ăn cơm của con Frang đó là được như thế này sao?”- Ừ, em đã đúng, nghe lời chủ em sẽ không phải sợ hãi nữa?..!

Vậy là em sống trong căn nhà đó. Em không về căn phòng xưa nữa, vì em không đủ tư cách.

Cả khu nhà là một trong những căn biệt thực của Ken. Chẳng mấy khi hắn ở đấy, nhưng dạo này hắn thường hay tạo dựng một thói quen..!?!

Căn phòng của hắn ở đầu dãy nhà, còn của em ở cuối cùng. Em không biết

còn có sự tồn tại của ai ở đây, ngoại trừ những người giúp việc.

Em không thích được người khác hầu hạ, đồ ăn rồi thì quần áo, em muốn tự làm.

Mấy hôm nay trời mưa suốt, tiếng mưa thật ồn ào, em ghét mưa. Vì mưa

chẳng thể xua tan vết nhơ trong tâm hồn em. Chiếc máy tính của em đã có

dấu hiệu muốn về hưu, thực ra em lấy nó từ cái nhà kho ở Devils.4, chứ

đâu phải của em. Bài toán này khó quá, em mắc mấy hôm rồi mà vẫn chưa

tìm được cách giải. Em đã thử mọi cách nhưng ch