
c ác không
kém. Ghê rợn! Moon kinh tởm lũ quỷ đó. Em ngủ thiếp đi lúc nào không
hay, bỏ dở lại một đống công việc nhà.
…
Hai ly cà phê còn lại cuối cùng cũng ngừng bốc khói, hơi ấm của nó đã lan tỏa. Ropez đã thất bại, kế hoạch không như ý.
Cô ta toan định gọi con bé tới để “học đòi” như Ken. Theo một vài người
làm, cô ta biết, con bé là một “bao cát” để Ken xả stress, nếu muốn được lòng của Ken, cô ta phải chứng tỏ rằng mình cũng là một nữ hoàng độc
ác. Chắc cô ta cũng định dùng mũi giầy 9 phân của mình chà đạp nên con
bé.
…
- Con nhỏ đó ở đâu?- Ropez tức tối. Cô ta còn giận chuyện bị Arrow đẩy ra, trước mặt ông chủ, và một con nhãi con.
- Chúng tôi không biết!- Vẫn có những người cố gắng bao che cho Moon.
Nhưng chẳng cần ai phải nhắc, Ropez cũng tìm ra chỗ con bé, đôi giầy con bé đi ló ra ngoài cánh tủ. Thì ra nó vẫn đang ngủ từ nãy tới giờ.
Cô ả đi tới. Cô dùng năm ngón tay thanh mảnh của mình nắm lấy chỏm tóc của con bé, khiến nó đang ngủ say giật bắn dậy.
- Á!- Con bé thét lên khi những sợi tóc bị kéo căng khiến đầu đau nhói.
Ropez ném một ánh nhìn sắc lẹm vào con bé. Rồi bất thình lình thả nó
xuống, Moon ngã nhào xuống đất, đầu đập thẳng vào cánh tủ. Đau nhức.
Giống như bất kì ai, Ropez cũng không ngoại lệ, nhìn vào con bé là cô ta thấy ngứa mắt. Không lí do. Rồi cô ta dùng cả bàn tay trái tát mạnh vào má con bé. Năm ngón tay nuôi dài móng và sơn màu đen. Cái khoảnh khắc
chạm vào má con bé, tương tự như cánh tay của quỷ vậy. Sắc nhọn cào xé
từng thớ thịt và tế bào của em. Chưa hết, mồ hôi chảy xuống khiến nó đau xót vô tận,…
Đầu con bé lại bị đập vào tường lần nữa. Người làm kéo tới, họ thương
xót cho em, nhưng chẳng ai dám can ngăn. Vì động đến cô ả, là tính mạng
của họ cũng không an ổn.
Cô ta đã thỏa mãn, bước đi.
Moon tự ngượng dậy. Đầu em choáng váng, nhưng em đã học thêm được một bài học, đừng bao giờ tỏ bất kì thái độ trước “sếp”.
Mong rằng Arrow không động tới em.
…
Ánh đèn của căn phòng em bật sáng. Moon định tiếp tục việc học lập trình của mình, nhưng đầu em đau quá. Nó muốn nổ tung.
Ánh trăng hôm nay đã bị mây che khuất…
Ken có vẻ lạnh nhạt với
Ropez. Hắn luôn đẩy cô ra khi mà cô dùng mọi cách để nũng nịu hắn. Trông họ giống như chị em hơn là một cặp tình nhân. Khuôn mặt của hắn vẫn
mang một nét trẻ trung của cậu chàng mới 18, dẫu hắn luôn cư xử giống
một người chững chạc.
22h, đây là đêm đầu tiên kể từ ngày cô tới đây mà Ken ở lại phòng của
Ropez lâu tới thế. Ropez bước ra từ nhà tắm, một thân hình hết sức nóng
bỏng. Cô đã để Ken chờ khá lâu, đến nỗi mà hắn chơi hết 2 ván sodoku.
Cũng là cái cách chuyên nghiệp chụp hình cho các tờ báo sắc đẹp, Ropez
đang phô trương nét đẹp cơ thế của bản thân. Cô mặc một chiếc váy mỏng
dính sát người màu đen hoang dại. Chắc có lẽ chiếc váy phải được đặt mua mấy tháng trước tại kinh đô thời trang Paris, từng đường nét tôn lên
thân hình cân đối của cô. Vòng eo thon thả cùng với số đo vòng 1, vòng 3 sít soát 90, khiến không một ai có thể chối từ, mùi hương hoa quỳnh
thoang thoảng dưới lớp da trắng hồng mịn màng, đôi mắt cuốn hút đến chết người. Cô ta lại gần Ken hơn.
Ken nở một nụ cười, hắn sải tay như thể đón cô gái vào lòng.
Nhưng, ngón tay hắn vô tình chạm vào lọ nước hoa được bày trang trọng ngay cạnh ghế sofa.
- Choang!- màu nước xanh ngọc lan tràn, tỏa một thứ mùi thơm dễ chịu, rồi mạnh dần.
- Đến giờ Frang ăn cơm rồi!- Ken đứng dậy và đi thẳng ra khỏi cửa, không thèm quay lại nhìn cô nàng.
Ropez không thể tin được, Ken đã từ chối cô. Đã thế còn cố tình làm đổ
chai nước hoa- món quà mà hắn tặng cô ngay trong buổi đầu tiên.
Ropez tu ngay một chai rượu mạnh đời 93. Bao nhiêu công dàn xếp, cuối cùng lại đổ sông đổ bể.
…
- Ăn!
- …- Moon ngước lên nhìn Ropez, rồi lại cúi mặt xuống ngay.
- Tao bảo mày ăn thức ăn của con Frang đó!- Ropez đang muốn xả những óc
ách trong người. Nên ngay từ sáng sớm, cô đã bắt Moon đi theo mình.
- …- Không phải là ăn thức ăn của chó, mà là thức ăn thừa mới đúng. Nếu
chỉ là món ăn mà người ta chuẩn bị cho chó ăn, thì có thể nhóc con sẽ
thực hiện, nhưng lại là thức ăn thừa tối hôm qua…
- Mày dám cãi tao à!?- Ropez thích thú với trò đùa này của mình.
- …- Moon không đáp lại, em thật sự không thể hạ thấp bản thân mình đến mức đó.
- Ăn!- Ropez dúi mặt Moon xuống sàn. Cô ta khoẻ hơn nhóc con nhiều.
Nhất định là không, Moon chống cự lại bằng mọi giá. Em lắc đầu thật mạnh để cô ta không thể ghì mặt em sát hơn nữa.
- Đó là lệnh của Ken! Mày dám chống lại sao?- Cô nàng tiếp tục đe dọa.
“Tao mà biết anh mày là ai thì nó cũng giống như cái bánh này!”- đấy là cái giá phải trả nếu như Moon làm trái lời ông chủ.
Em sợ lắm rồi, đến ngột thở mất rồi. Đôi mắt trẻ thơ đâu còn sáng ngời
nữa. Nhạt nhòa. Em vẫn dám chống lời được ư? Quá nhiều rồi, nếu em theo
lời ông chủ, em sẽ không phải sợ hãi đến như vầy, lần này cũng đừng lạc
lối nữa. Một lần sai là quá đủ rồi. Không còn sự lựa chọn nào khác đâu.
Ropez bỏ tay ra khỏi con bé, cô nghĩ trò đùa chỉ đến thế thôi. Nhưng con bé làm