
nói: Ủy khuất cho tam đệ rồi.
Lão thừa tướng nói: nhanh nhanh, phái người thông báo cho lão nhị một tiếng, đệ đệ của hắn phải lập gia đình.
Thái phó: trước tiên đừng nói vội, lão nhị mà biết không chừng lại kéo binh Nam hạ, đánh về đế đô mất, ai, ta đi xem lão tam.
Tam Nhi công tử thấy đại ca liền khóc đến lê hoa đái vũ, thê thảm vô cùng, thái phó ôm lấy đệ đệ nhà mình, nhẹ nhàng an ủi, lại bị hoàng đế bắt gặp, suýt chút nữa bị lôi ra ngoài cho ăn bản tử. Thái phó gặp nguy không hoảng, còn bình tĩnh tìm cách biện giải, cuối cùng buồn bã cười: Tam Nhi, nếu sau này ca ca không còn được gặp ngươi, vậy thì ngươi ở thâm cung này ngay cả một người nói chuyện cũng không có…
Thuyết tới đó liền lấy ống tay áo che mặt, khóc thút thít, nói không nên lời.
Tam Nhi nghe thế khóc càng thê thảm, hai người đống thanh khóc rống lên, sắc mặt hoàng đế lúc xanh lúc trắng, bị tiếng khóc rung trời đánh bại, đành đóng cửa chạy ra khỏi phòng, ôm đầu ngồi xổm ở phòng ngoại, buồn bực ngồi đếm kiến.
Đợi hoàng đế ra cửa, Tam Nhi thê thê thảm thảm nói: đại ca, ngươi véo ta đau quá.
Thái phó móc ra khăn tay, giúp đệ đệ lau khô mặt: hắn dám khi dễ ngươi, ngươi liền gắng sức mà khóc, che miệng khóc , khóc trộm, khóc gào lên cũng được, trước mặt hắn khóc, sau lưng hắn cũng khóc luôn. Thứ này ngươi cầm lấy, giấu kĩ một chút, đại ca hai ngày sau sẽ trở lại nhìn ngươi.
Tam Nhi công tử mở cái bình nhỏ tinh xảo ra nhìn, hơi cay bốc lên khiến hắn nhất thời lệ rơi đầy mặt, là một lọ dầu ớt lấy từ trù phòng.
Thái phó xoa xoa đầu đệ đệ, sau đó an nhiên về nhà ăn cơm chiều. Chuyện của Tam Nhi công tử, Thái Y đại để nghe được từ tỳ nữ của hắn. còn có mấy lão thái y ở thái y viện, râu tóc bạc phơ, lão nhân niên kỷ tuy lớn nhưng sức khỏe cùng dỏe dai vẫn hơn thanh niên trai tráng đến ba phần. Thái Y biết, làm thái y phải biết nhún nhường, cũng phải có tâm tính cũng kỹ năng nghe liên tục, nghe không ngừng nghỉ mọi nơi mọi lúc, chính là một bên cần mẫn làm việc một bên vểnh tai lên nghe ngóng.
Nhún nhường, nhu thuận thì người người yêu mến đó nha.
Hôm nay, cấp Tam Nhi công tử bị sốt xem bệnh, thái y vừa bắt mạch, vừa rung đùi thở dài một tiếng: “Thân thể công tử thái hư, thái hư a.”
Đôi mắt đẹp của Tam Nhi công tử nhẹ cụp xuống, chỉ là u buồn không nói. Bị tên bạo quân kia hàng đêm sênh ca khai cúc cầu hoan, hơi vô ý một chút sẽ lại chảy máu nơi hậu huyệt, cứ thế thân thể này làm sao có thể khỏe mạnh được.
Thái y thở dài: “Tam Nhi công tử a, ngươi thuận theo bệ hạ một chút, sẽ ít nếm vị đắng hơn.”
Tam Nhi công tử nghe thế, lôi khăn tử ra lau lau khóe mắt, lệ lại lã chã rơi.
“Công tử, trên khăn của người vị đạo của dầu ớt quá nặng rồi.” Thái y nói
“A, xin lõi, chắc ta đổ nhiều quá.” Tam Nhị công tử đỏ mặt nói
“Vị đạo lần trước vừa phải, ngửi không kĩ sẽ không thấy.” Thái y nói.
Tam Nhi gật đầu: “Ân, để lát nữa ta đi tẩm một cái khăn khác”
“Không nên dùng khăn trắng.”
“Nhớ rồi.”
Vừa kê đơn vừa bồi Tam Nhi công tử hàn huyên một chút, hắn uống thuốc xong liền ngủ, thái y lúc này mới đóng cửa phòng bước ra.
Vừa ra khỏi cửa đã gặp hoàng đế vừa tảo triều trở về, hỏi thăm tình hình Tam Nhi công tử.
Thái y đối thầm đối với cái tên công-cặn-bã này tìm cách, nói bệnh tình Tam Nhi trầm trọng lên một chút, cuối cùng mới hạ câu chốt: “Bệ hạ, thân thể Tam Nhi công tử muốn hảo, người cũng cần hảo tiết chế a.”
Sắc mặt hoàng đế đổi màu liên tục , cuối cùng mới thở dài một tiếng, ủ rũ nhìn Tam Nhi.
Thái y lắc lắc đầu: “Thanh niên thời nay đúng là…”, cảm khái môt phen, sau đó mới rung đùi đắc ý trở về thái y viện Đi ngang qua hồ nước trong hoàng cung thì xa xa đã thấy hoàng hậu cùng Lương phi đi tới, thái y, thái y vừa từ cung của Tam Nhi công tử đi ra, tâm tình có phần vi diệu, tựa như vợ bé, thê thiếp nhìn thấy chính thê của tướng công, thế là thuận thế vòng ra phía sau giả sơn tránh mặt.
“Tỷ tỷ, ủy khuất này ngươi có thể nhẫn sao? Hoàng thượng cũng đã lâu lắm rồi không có đến chỗ ngươi?” Thanh âm của Lương phi từ xa truyền đến, âm thanh trầm ổn, nếu không Thái Y dù là người tập võ cũng nghe không rõ.
“Mà thôi, như vậy cũng rất tốt, nếu như hoàng thượng có thể giải tán hậu cung, để ta tự do thì còn tốt đẹp nữa, sinh thời nếu có thể ly khai hậu cung này ngao du thiên hạ…” Hoàng hậu nhẹ giọng nói, rồi lại thở dài một tiếng, này bất quá cũng chỉ là hy vọng mà thôi.
“Vậy lúc đó tỷ tỷ phải mang ta theo” Lương phi cười nói.
“Có thể đem theo muội muội bên người tự nhiên là chuyện quá tốt, chỉ là thế sự sao có thể như ý con người, một ngày ở trong cung cũng đâu thể tính là một ngày.”
Hai người đã đi xa, cung nhân thái giám theo sau cũng đã đi xa. Thái Y từ sau giả sơn đi ra, cảm thấy cổ quái vô cùng, hảo hảo làm hoàng hậu không muốn, lại muốn long nhong chạy loạn khắp thiên hạ, vị hoàng hậu này cũng coi như độc nhất vô nhị đi.
Phiêu phiêu trở về thái y viện, những lão thái y còn lại đều đang ung dung ở sân phơi nắng. Nếu như không phải lo lắng về chuyện được bữa hôm lo bữa mai, thì thái y viện đã trở thành viện dưỡng lão rồi.
Thái Y tưởng tượng