Ring ring
Ngự Phật

Ngự Phật

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324905

Bình chọn: 7.5.00/10/490 lượt.

át chủ bài.

Mà con át chủ bài lớn nhất của nàng, không phải là tên Xạ Nhật, không phải là năng lực thuấn ảnh được truyền thừa từ Tạc Xỉ, càng không phải là Nghiệt hỏa, mà là hư thể.

Vốn, thực lực của hư thể chênh lệch rất lớn với bản thể, nhưng khi nàng dời yêu đan được nuôi dưỡng trong cơ thể đến hư thể, nàng phát hiện ra, hư thể vậy mà lại chẳng khác biệt gì so với bản thể của nàng. Khuyết điểm chính là, thân thể của nàng vì mất đi yêu đan, sẽ không có chút lực công kích nào.

Chỉ cần không chạm phải nàng, không ai biết được, thân thể kia là do một luồng thần niệm khống chế. Nàng biết, Tiểu Chỉ phát hiện ra bí mật này, cho nên vừa nãy khi nàng kéo Tiểu Chỉ đi, nàng ấy mới kháng cự theo bản năng. Người có thể tính được thiên mệnh thường nhạy cảm đối với thể sống hơn người bình thường rất nhiều, hư thể dù sao cũng không có sinh mệnh, nhiều lắm cũng chỉ là con rối mà thôi.

Tại một trấn nhỏ cách đó ngàn dặm, Hoa Liên mặt vàng như tờ giấy nằm trên cái giường hẹp của quán trọ, trong lòng thầm cười khổ. Lần này thiệt hại lớn rồi, dù hư thể vừa mới “chết”, nàng đã lập tức thu hồi lại nội đan của mình, nhưng đan nguyên lại bị tổn thất mất ba phần tư, khiến cho tu vi của nàng rớt thẳng xuống Yêu Tướng kỳ giữa.

Tu vi thì nàng cũng không để ý lắm, chẳng qua là tình huống kinh hiểm như thế này, nếu có thêm lần thứ hai, chắc nàng sẽ khó mà giữ lại được cái mạng nhỏ này. Đây là lần thứ bao nhiêu dùng hư thể để đổi lại mạng, nàng cũng quên mất rồi.

Cũng may hư thể của nàng lợi hại hơn so với hóa thân, hóa thân bị hủy rồi thì coi như vứt đi, mà nàng thì chỉ cần bản thể khôi phục lại tương đối thì hư thể vẫn có thể hồi phục lại như trước, nếu để người khác biết được, chắc sẽ thèm muốn chết.

Tự khích lệ mình một phen xong, Hoa Liên mới bắt đầu nhìn vào trong đan điền, thân thể trái lại không có vấn đề gì lớn, chủ yếu là nội đan, chín cánh hoa sen vốn nở rộ bên trên giờ đã cụp hết lại, ngay cả màu sắc của nội đan cũng nhạt bớt thành màu phấn hồng, mà những đường hoa văn màu hoàng kim phía trên lại càng trở nên rõ ràng.

Trước kia nàng cũng không quá mức chú ý đến những đường hoa văn màu hoàng kim này, chờ đến khi nàng đưa thần thức vào nội đan xong mới phát hiện ra, những đường hoa văn màu hoàng kim kia thực chất lại là từng đoạn kinh Phật, hơn nữa, thần thức của nàng vừa mới tiến vào, đã bị bắn ra ngoài.

Mặc dù không bị bất cứ thương tổn nào, nhưng vẫn khiến Hoa Liên khiếp sợ vạn phần. Nội đan của mình, thậm chí ngay cả vào xem cũng không được, thế này là chuyện gì?

Phật tu mà nàng đã từng tiếp xúc, trừ Ân Mạc ra, hình như chẳng có ai quá gần gũi. Là hắn sao? Tại sao hắn lại làm vậy? Nghĩ đến Ân Mạc, trái tim Hoa Liên bỗng nặng nề. Nàng thiếu chút nữa đã quên mất, ngay từ đầu khi tiếp cận nàng, Ân Mạc đã để lộ ý tứ của hắn, là nàng vẫn cho là bọn họ quen thuộc, thực ra thì nhứng suy tính trong lòng hắn, có ai biết được cơ chứ.

Bất kể thứ kinh văn này đi vào bằng cách nào, có liên quan đến Ân Mạc hay không, nàng cũng không thể để mặc không quan tâm, không ai có thể động tay động chân trên người nàng hết! Không phải suy tính lâu, Hoa Liên lập tức điều động Nghiệt hỏa ra.

Mặc dù đan nguyên bị tổn thất nghiêm trọng, nhưng Nghiệt hỏa thì vẫn còn, hơn nữa hấp thụ được Nguyên Anh của Thương Tình, chín cánh hoa cụp lại, những đốm lửa trên đó hợp làm một, vậy mà cũng to gần bằng nắm đấm trẻ con.

Đầu tiên nàng phân một nhúm lửa ra, cẩn thận bọc lấy nội đan, như nàng dự đoán, một loại cảm giác đau đớn khiến cho cả người không nhịn được run rẩy trong nháy mắt lan tràn khắp thân thể.

Nếu như có thể ngất đi, có lẽ nàng sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều. Hoa Liên vừa chịu đựng đau đớn, vừa tiếp tục điều động số Nghiệt hỏa còn lại, cả đan điền trong nháy mắt giống như bị thiêu đốt, xoay vần trong Nghiệt hỏa.

Trong vòng vây của Nghiệt hỏa, những kinh văn trong nội đan dần dần bắt đầu biến mất, chỉ có một số ít bị luyện hóa, cho dù như vậy cũng đã làm mất rất nhiều thời gian của Hoa Liên. Đối với nàng mà nói, có lâu hơn nữa nàng cũng có thể chịu được, chỉ có điều loại đau đớn này khiến cho nàng cảm thấy hồn phách cũng như bị bật ra ngoài thân thể.

Giờ nàng có muốn dừng lại cũng không dễ dàng như vậy nữa rồi, nàng đã thử, chỉ cần dừng lại, đám kinh văn kia sẽ nhanh chóng phục hồi như cũ, cho nên chỉ có thể không ngừng dùng Nghiệt hỏa thiêu đốt, hoàn toàn đốt sạch chúng ở trong đan điền.



Kim Luân tự, đỉnh núi hành Hỏa.

Bên bàn cờ, Ân Mạc đang định đánh xuống đột nhiên lại khựng lại, con cờ màu đen trong tay rớt xuống bàn cờ, phát ra một tiếng kêu giòn vang.

“Sư thúc, sao vậy?” Đối diện hắn, một hòa thượng tuấn mỹ đầu trọc mặc áo cà sa có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ân Mạc không trả lời ngay, nhắm mắt lại bấm đốt ngón tay cả nửa ngày, mặt hiện lên một nụ cười khổ, “Ta có việc gấp, ngươi chậm rãi chơi một mình đi.”

“Chờ đã sư thúc, một trăm năm ta mới khôi phục lại bản thể một lần, ngươi phải nhìn cho kỹ chớ….” Hòa thượng tuấn mỹ vội vàng kêu lên.

“Ấn Thiên, ngươi đừng có vác cái mặt này đi dọa người khác thì hơn.”Ân Mạ