
xuống nhà? Tại sao hắn vẫn hỏi tôi dù đã biết câu trả lời?
Sau này tôi mới biết hắn muốn nghe một lời nói thật lòng của tôi. Cho dù tôi có
lừa dối hắn bao nhiêu lần, tôi chỉ cần nói một câu chân thành với hắn thì hắn
sẵn sàng cho tôi cơ hội là vì hắn không muốn mất tôi.
Cho đến tận đêm qua, hắn vẫn hứa với tôi, đánh cược lần cuối, hắn muốn biết
tình yêu của tôi phải chăng chân thành như hắn vẫn từng mong đợi, nhưng tôi đáp
trả hắn bằng cách vung một con dao nhọn lên trước ngực hắn. Đáng lẽ tôi nên nắm
lấy tay hắn, dùng hết sức níu kéo, vội vàng giải thích với hắn, liên tục nói
với hắn rằng “em yêu anh”. Đương nhiên tôi rất muốn làm như vậy, nhưng bây giờ
điều đó còn có ý nghĩa gì nữa? Tôi có thể nắm lấy tay hắn nhưng không nắm bắt
được sự thật rõ ràng, thù hận đã được phơi bày và tình yêu khô cạn.
“Xin lỗi! Đã đến bước đường này thì em tự làm tự chịu.” Tôi nhặt con dao trên
nền nhà lên đặt vào tay hắn, ánh mắt khẩn khoản, van nài. “Anh có thể nể
tình... nhiều năm... để cho em một cái chết nhanh chóng?”
Tôi muốn nói “tình cảm chung sống nhiều năm” nhưng không sao nói nên lời. Từ
khi tôi vứt bỏ ý định giết hắn, tôi đã đoán được kết cục sẽ như vậy. Tôi không
hối hận, không hề hối hận. Chúng tôi là kẻ thù không đội trời chung, sinh ra
không chung chăn mền thì chết cũng không thể cùng mồ. Đối với tôi, có thể chết
trong lòng hắn là sự giải thoát tốt nhất, là kết cục tốt nhất.
“Chết?!” Hắn kéo tôi lại gần, ấn tôi lên giường, tức giận gào lên. “Cô đừng
mơ!”
Tôi biết hắn sẽ không giết tôi ngay, hắn đâu có nhân từ với tôi đến vậy. Tôi
nhắm mắt lại, cam chịu số phận mà nằm trên giường, không còn tâm trí nào để
nghĩ hắn sẽ dùng thủ đoạn gì báo thù. “Vậy anh muốn thế nào thì tùy.”
Vì tôi không nhìn thấy hình bóng hắn nên hơi thở nặng nề của hắn nghe thật rõ,
tôi biết hắn đang cố gắng kìm nén lửa giận. Nghe thấy tiếng ga trải giường bị
xé mạnh, tôi kinh ngạc mở mắt, vừa kịp nhìn thấy hắn dùng miếng vải vừa bị xé
đang buộc hai tay tôi vào thành giường.
“Anh định làm gì?”
“Người phụ nữ không có tim như cô không đáng hưởng thụ tình yêu.”
Tôi vẫn chưa rõ hắn muốn nói gì thì hắn đã thô bạo giạng hai chân tôi ra, không
có những nụ hôn, cũng không có khúc dạo đầu, vật cứng đâm sâu vào cơ thể tôi.
“Á!” Nơi sâu thẳm đau đớn, căng nhức, tôi không kìm nổi kêu lên thảm thiết đến
mức gần như ngất đi.
Tôi giãy giụa theo bản năng nhưng vô vọng vì tay đã bị hắn trói chặt, hai chân
không thể nhúc nhích bởi đôi tay hắn đã ghì chặt. Tôi cố nghĩ đến niềm sung
sướng khi được hòa cùng với hắn nhưng thể xác và tâm hồn đã mất đi cảm giác,
càng lúc càng đau đớn và khô cạn.
Bị hắn trói trên giường, nhìn hắn đang cố gắng tìm kiếm khoái cảm, hồi tưởng
lại cảnh mây mưa nhẹ nhàng của lần đầu, những nụ hôn và những vuốt ve đầy tình
yêu thương, tôi mới biết sự dịu dàng ấy của hắn hàm chứa bao nhiêu tình yêu và
sự nhẫn nại.
Người phụ nữ như tôi đáng bị kết cục như vậy.
Không vứt bỏ được nỗi hận mà vẫn tham lam yêu hắn, tưởng rằng tự che mắt mình
thì hắn không nhìn thấy tôi định làm gì. Thật ngu xuẩn! Bây giờ mọi lời nói dối
đều bị vạch trần, bị báo ứng, ngay cả tôi cũng cho rằng như thế là thích đáng.
Tôi không cầu xin sự tha thứ, cắn môi chịu đựng rất lâu, không phát ra tiếng
gì. Khi mọi thứ kết thúc, chất trắng đục hòa lẫn máu đỏ chảy ra khỏi cơ thể tê
dại của tôi. Hắn hốt hoảng gạt những lọn tóc che mặt tôi ra. Mặt tôi ướt đẫm
nước mắt, môi sưng đỏ rỉ máu.
Tôi quay mặt sang một bên, không muốn hắn nhìn thấy vẻ khó coi đó. “Nếu anh
không muốn em chết, những phương pháp hành hạ khác ngày mai hãy làm. Hôm nay
em... thực sự không chịu nổi nữa.”
Đây chính là kết cục của việc yêu chính kẻ thù của mình, cả hai đều phải trả
giá cho tình yêu, cả hai giày xéo, hủy hoại lẫn nhau.
Tôi đau khổ thì hắn cũng đâu có được sung sướng!!!
Hắn khoác áo choàng vào, bước ra đến cửa rồi quay lại lấy dao và lục tìm điện
thoại trong cặp sách của tôi.
Sau khi đóng cửa lại, tôi nghe thấy hắn nói to với vệ sĩ: “Từ nay trở đi không
cho phép cô ta rời khỏi phòng này nửa bước.”
Trên gối vẫn còn mùi hương của hắn, chăn vẫn còn hơi ấm của hắn. Nhưng tình yêu
của hắn đã hoàn toàn tan biến. Toàn thân tôi ớn lạnh, quấn chặt lấy chăn rồi mà
vẫn thấy quá lạnh.
Có lẽ sống không bằng chết, tôi nên tự vẫn, nhưng bây giờ tôi lại không muốn
chết, tôi sợ tôi chết đi rồi thì không có ai để hắn trút giận. Tôi sợ tôi chết
rồi hắn sẽ rất đau lòng.
Tôi sợ tôi chết rồi sẽ không có ai yêu hắn như tôi, ở bên hắn như tôi.Tôi ngủ
thiếp đi, khi mở mắt thi thấy trên bàn đặt bữa trưa, rất nhiều món nhưng tôi
lại không muốn ăn miếng nào. Tôi gượng ngồi dậy, cơ thể đau nhức, đang định
bước xuống giường thì đầu óc choáng váng, ngã ra nền nhà.
Nhớ lúc còn nhỏ, khi tôi bị ngã, hắn nhẹ nhàng đỡ tôi dậy rồi hỏi: “Có đau
không?”
Bây giờ không quay lại được nữa! Từ hôm nay trở đi tôi phải học cách thích nghi
với sự đau đớn vì tôi đã đánh mất tình yêu của hắn, sau này tôi sẽ phải chịu
đựng nhiều đau đớn hơn nữa.
Tôi xoa đầu gối, lồm ngồm bò d