
hy vọng cách gọi của tôi có thể thức tỉnh lương tâm hắn nhưng hắn lại lạnh
lùng trả lời: “Ta không phải là bố con.”
Khi tôi cảm thấy bàn tay hắn vuốt ve khuôn mặt mình thì trong lòng bỗng thấy sợ
hãi. Tôi nói to: “Nhưng trong lòng con thì đúng là như vậy! Con luôn coi chú là
bố!”
Cánh tay đang ghì chặt lấy tôi bỗng nới lỏng, cuối cùng tôi cũng lấy lại được
tự do. Tôi không hề do dự nhảy ra ngoài, con tim vì quá sợ hãi nên cứ loạn
nhịp. Vì tim đập quá nhanh, tôi chẳng nghĩ ra được lời nào, cố gắng lắm mới nói
được mấy câu tầm phào: “Con còn nhớ chú từng nói rằng cho Tiểu Cảnh tám năm,
nếu khiến chú hài lòng, chú sẽ cho anh ấy thứ mà anh ấy muốn...”
Hắn nhìn tôi, ánh mắt mơ màng bỗng đóng kết thành băng lạnh cao ngàn trượng,
cất tiếng hỏi: “Con đợi nó?”
“Vâng!”
Tôi cũng không biết có phải tôi đang đợi Tiểu Cảnh hay không, tôi chỉ có cảm
giác anh ấy sẽ quay về, anh ấy sẽ không bỏ mặc tôi. Có lúc tôi còn mơ thấy anh
ấy hóa thân thành hoàng tử như trong câu chuyện cổ tích, giết quỷ dữ, cứu công
chúa... Chính vì sự mong đợi hão huyền này mà Tiểu Cảnh như được khoác tấm áo
giáp vàng óng ánh để tôi vô cùng mong ngóng.
Hắn quay mặt đi, không muốn để tôi nhìn thấy hắn đang rơi vào cảm giác lạc
lõng.
Tôi tự nhủ, người mà công chúa yêu là hoàng tử chứ không phải quỷ dữ...
“Thiên Thiên!” Hắn nắm lấy tay tôi, tôi cố rút tay lại. “Con còn nhỏ, có nhiều
việc con chưa hiểu.”
“Con hiểu!”
Sao tôi lại không hiểu. Tuy ít đọc tiểu thuyết tình yêu nhưng tôi cũng từng đọc
mấy cuốn với cô bạn ngồi cùng bàn rồi. Trong truyện, người con trai thích dùng
nụ hôn để thổ lộ tình yêu, thường thì người con gái sẽ bị nụ hôn làm cho xốn
xang mà trao thân cho người con trai. Cho nên tôi mới sợ, sợ mình sẽ xốn xang
trong lòng, sợ mình sẽ trao tặng thứ không nên trao tặng.
“Không cần biết con hiểu hay không...” Hắn tóm lấy cánh tay tôi, kéo tôi đứng
trước mặt hắn. “Con cần phải ghi nhớ việc này: Ta có thể cho con thời gian để
chấp nhận tình cảm của ta đối với con, bao lâu cũng được... Nhưng ta tuyệt đối
không để con ở bên Cảnh, tốt nhất là con nên sớm quên nó đi... vì con là của
ta.”
“Vì con là của ta!”
Trong ác mộng của tôi lại có thêm một câu nói đáng sợ.
Một tuần sau, tôi lại có thể đi học. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đối mặt
với việc bị mọi người coi là đề tài bàn tán xôn xao sau lưng nhưng khi đến
trường, mọi người chỉ hỏi tôi khỏi ốm chưa. Tôi gặp Nhạc Lỗi đang đi đi lại lại
ở hành lang, vừa định nói vài lời thì cậu ấy cúi gằm mặt, đi vòng qua tôi.
“Nhạc Lỗi!”
Cậu ấy đứng lại.
“Gì thế?”
“Không có gì, tớ chỉ muốn cảm ơn cậu đã không nói chuyện tớ bị bắt cóc với
người khác.”
“Không cần cảm ơn tớ, là do người nhà cậu không cho tớ nói...” Cậu ấy do dự hồi
lâu rồi nói tiếp: “Người nhà cậu có vẻ rất lợi hại, tớ chỉ nhớ trên mặt của kẻ
bắt cóc có vết dao chém vậy mà họ có thể tìm ra hắn là ai...”
“Có thể... chẳng may quen thôi.”
Cậu ấy đút tay vào túi quần, hình như định lấy thứ gì đó rồi lại thôi. “Bố cậu
bảo tớ sau này không được đến gần cậu nữa nên...”
“Ừ!” Tôi mỉm cười cúi người. “Xin lỗi! Hy vọng bố tớ không làm cậu sợ.”
Khi quay lại lớp học, tôi nghe thấy cậu ấy gọi tên tôi nhưng tôi không trả lời.
Tôi quá hiểu tính cách của Hàn Trạc Thần, hắn đã coi tôi là của hắn, thì hắn sẽ
không cho phép bất kỳ ai tiếp cận tôi...
Tôi là của hắn...
Tôi về chỗ ngồi, việc đầu tiên tôi làm là lấy một cuốn tiểu thuyết tình yêu
trong cặp sách của cô bạn cùng bàn ra nghiên cứu.
“Thiên Thiên, cậu bị cái gì làm cho kích động đấy?”
“Tìm vài thứ...” Tôi tìm rất lâu mới phát hiện ra người con trai trong tiểu
thuyết tình yêu quá hiền lành, từ đầu tới cuối chưa từng nói một câu cho giống
đấng nam nhi.
Lãng phí cả buổi sáng của tôi.
Lúc ăn cơm trưa, tôi không kìm nén được nữa, buột miệng hỏi cô bạn cùng bàn vốn
tự xưng là “chuyên gia về tình yêu”: “Cậu đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, có khi
nào nhân vật nam chính... không phải, chỉ là nhân vật nam phụ nói với nhân vật
nữ chính rằng: “Tốt nhất là em nên sớm quên anh ta đi... vì em là của anh”? Khi
đó nhân vật nữ chính sẽ trả lời thế nào?”
Cô bạn cắn đũa nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Vậy cũng phải căn
cứ vào hoàn cảnh mà quyết định, nếu ác liệt một chút... thì tớ sẽ tát cho anh
ta một cái rồi nói rằng: “Tránh xa tôi, càng xa càng tốt!”.”
Đúng là rất ác liệt, nhưng tôi lại nghĩ đến cái vẻ thường ngày của hắn, lại
càng ác liệt hơn. Tôi xoa lòng bàn tay rịn mồ hôi vào váy, thôi đành bỏ qua
cách này.
“Còn cách trả lời khác không?”
“Anh nghĩ anh là ai chứ, anh nói là của anh có nghĩa là của anh sao?! Tớ nghĩ
cách trả lời này cũng rất cool! Tại sao cậu lại hỏi vậy?” Hai mắt cô ấy sáng
lên, cô ấy sán lại gần tôi hỏi: “Có phải đã có người... nói vậy với cậu không?
Đẹp trai không?”
Tôi dò hỏi: “Nếu người ấy là... Hàn Trạc Thần thì sao?”
“Cái gì?” Cô ấy bị nghẹn, phải ra sức uống nước mới thở nổi. May mà lúc nãy cô
ấy không uống nước, nếu không đã phun đầy lên mặt tôi rồi.
“Ông ấy khủng khiếp đến vậy sao?!”
“Cậu nói thật đấy chứ