
ôm lấy tôi, gục lên bờ
vai tôi.
Tôi không muốn lừa dối hắn, không muốn lúc nào cũng dùng nụ cười giả tạo để đối
phó với hắn.
“Con không biết.”
“Ta luôn muốn làm người tốt... Ta cũng không muốn có kết cục như ngày hôm nay,
có nhiều việc không thể tự mình quyết định.”
Tôi đưa cánh tay yếu ớt ôm lấy bờ vai hắn đang run lên, không biết phải trả lời
ra sao, chỉ yên lặng nghe hắn nói.
“Khi đại ca chết, ta đang ở dưới... Rất thảm! Bọn chúng đánh anh ấy thương tích
đầy mình rồi ném anh ấy từ tầng hai mươi lăm xuống. Trước khi chết anh ấy vẫn
còn trừng mắt nhìn ta.”
“Ông ấy không thể vì sự đau khổ của chú mà sống lại...” Tôi chớp chớp đôi mắt
đã nhạt nhòa vì nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, nói với hắn mà như nói với
chính mình. “… nên chú chỉ có thể nghĩ cách khiến chú quên đi!”
Đó là kinh nghiệm tôi tổng kết lại sau nhiều năm đối mặt với nỗi đau vô hạn dù
tôi không làm được như thế.
Trong phòng khách sáng sủa, rộng rãi chỉ có hai chúng tôi, hai kẻ quằn quại
trong nỗi đau khổ vô bờ bến.
Ngày hôm sau, sau khi nghe xong buổi hòa nhạc, hắn liền đưa tôi đến bờ biển để
những kẻ theo hắn như hình với bóng đợi trong xe, không được đi theo chúng tôi.
Tôi cởi giày, chân trần đứng trên bờ cát mịn, những vết chân chẳng mấy chốc đã
bị sóng biển cuốn đi cùng những hạt cát... Điều này khiến tôi nhớ lại buổi hòa
nhạc ban nãy. Bản dương cầm ban đầu giống như những đợt sóng này, trong tiếng
ồn ào và dưới ánh đèn nê ông, nó vẫn thật yên bình, sau đó gió lốc ầm ầm cuốn
từng đựt sóng lớn, hủy diệt tất cả... Đó cũng chính là vận mệnh của tôi chăng?
Người đàn ông như Hàn Trạc Thần giống như mặt biển, lúc phẳng lặng khiến tôi
cảm thấy hắn điềm đạm, nhẹ nhàng, lúc dập dềnh trôi nổi khiến tôi không thể nắm
bắt được, lúc cuồn cuộn dâng trào khiến mọi thứ có thể bị cuốn trôi, hủy diệt.
Cũng chính vì thế, hắn có sức cuốn hút kỳ lạ, bất kể là lúc trầm lặng, ôn hòa
hay nóng nảy, hắn đều khiến người luôn bên hắn là tôi có cảm giác bị chết chìm,
thậm chí có những lúc tôi cảm thấy mình như bị chìm dần vào dòng nước không
hình không bóng ấy...
Chiếc áo vest còn mang hơi ấm được khoác lên người tôi, giúp tôi xua đi cái
lạnh của gió thu. Tôi ngẩng đầu dưới ánh trăng bạc, Hàn Trạc Thần trông vô cùng
ôn hòa. Giống đêm tối của mấy năm về trước.
Hôm đó, tôi cũng chân trần như vậy đứng trong sân ngước nhìn sao giăng đầy
trời. Mẹ từng nói rằng khi chết đi, người ta sẽ biến thành ngôi sao, có thể ở
trên trời cao nhìn thấy người mình muốn gặp.
Tôi đứng trong sân vì sợ họ không nhìn thấy tôi.
Khi Hàn Trạc Thần về nhà, thấy tôi đang ngơ ngẩn liền chầm chậm bước tới bên.
“Muộn thế này rồi sao vẫn còn đứng ở đây?”
Ánh đèn vàng vọt trong sân chiếu lên người hắn, máu đỏ tanh nồng trên vai hắn
khiến tôi rùng mình, cảm thấy vai mình nhói đau. Tôi run run nói: “Chú... bị
chảy máu rồi...”
“Không sao!”
Hắn nắm tay tôi dắt về phòng, đưa tay chạm vào đôi bàn chân lạnh buốt của tôi,
dùng đôi bàn tay ủ ấm rồi chau mày nói: “Sau này không được đi chân trần chạy
lung tung, sẽ ốm đấy!”
“Vâng!” Tôi cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ gan bàn chân, suýt khóc nhưng vẫn
cố nghiến răng chịu đựng.
Lúc còn nhỏ tôi vẫn đi chân trần chạy khắp nơi, mẹ thường mắng tôi chân bẩn như
vậy thì buổi tối không được lên giường ngủ.
Bây giờ tôi muốn nghe bà mắng nhưng không còn cơ hội nữa rồi.
Lúc Thanh băng bó vết thương cho hắn, tôi ngồi im bên cạnh, chăm chú nhìn những
vết thương nông, sâu. Tôi không hiểu sao hắn bị thương nhiều như vậy mà không
ai lấy được mạng hắn!
Nếu tôi có cơ hội đâm hắn một nhát, lẽ nào chỉ để lại cho hắn một vết sẹo thôi
sao?
“Thiên Thiên, con còn nhớ sinh nhật của mình không?”
“Sinh nhật...” Tôi không hiểu sao hắn lại hỏi câu hỏi này, thành khẩn gật đầu:
“Nhớ ạ!”
“Lúc nào đến sinh nhật con?”
Tôi cúi gằm mặt, những ngón tay đan xen vào nhau, nói: “Hôm nay...”
“Hôm nay ư?” Hắn im lặng một lúc, xoa xoa đầu tôi. “Con thích quà gì?”
“Không cần quà gì cả!”
Tuy nói vậy nhưng khi tôi thấy hắn bị thương mà vẫn đi mua một chiếc bánh ga tô
có hình thiên sứ, cắm nến bảy màu, tôi bật khóc. Không phải vì buồn mà vì lòng
tôi tê dại. Đó là lần đầu tiên tôi không muốn hắn là kẻ thù của mình và cũng là
lần đầu tiên tôi thầm cầu nguyện: “Con hy vọng Hàn Trạc Thần không phải là kẻ
thù của con...”
Từ đó, cứ đến sinh nhật mình, tôi đều âm thầm cầu nguyện như vậy. Tôi biết điều
đó không thể thành hiện thực nhưng tôi không nghĩ ra lời cầu nguyện nào khác...
Tôi còn đang chìm đắm trong hồi ức, hắn kéo mạnh tôi một cái, tôi trượt chân,
không biết ngã vào lòng hắn tự lúc nào. Lúc tôi đứng lên, đôi tay hắn đã ôm
chặt lấy tôi trong thế giới nhỏ bé của hắn.
“Thiên Thiên!” Đôi tay hắn siết chặt hơn, đôi mắt ánh lên sắc vàng của sóng
biển, dần trở nên mơ hồ...
Vì đã nhận được hai bài học cho việc phản ứng chậm nên lần này tôi nhanh chóng
quay mặt đi, kịp thời né tránh bờ môi hắn. Có lẽ tôi còn nhỏ dại nhưng có một
việc tôi biết rất rõ là giữa chúng tôi không thể nảy sinh tình yêu, giữa chúng
tôi chỉ có thù hận!
“Bố!”
Tôi