
ữa" Tiết Từ Phong lắc đầu thật mạnh.
Hỏa Ngọc Hành gật đầu vừa ý. Xem ra hắn rất thức thời.
Đàm Ngu Cơ mê sản trong cơn sốt, mơ mơ màng màng nghe được giọng nói bên
tai, thần trí sắp chìm vào mộng đột nhiên cảnh giác, Giọng nói của nam
nhân này rất lạ !
Ngay sau đó, nàng liền nhớ lại mình đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì.
Nàng không phải đang ở nhà, phụ thân vẫn còn bị vu oan, Vậy người đang ôm nàng. . . . . . Là ai? Đàm Ngu Cơ hoảng sợ mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt của một nam nhân xa lạ gần trong gang tấc!
"Buông ra. . . . . ." Nàng hoảng hốt muốn dãy ra muốn rời khỏi vòng tay hắn.
"Cô nương. . . . . ." Hỏa Ngọc Hành vừa thốt ra được hai câu, định trần an
nàng, đột nhiên bị ăn một cái tát. Trong lúc dãy dụa vì sợ hãi nàng quơ
tay loạn xạ, đánh đấm lung tung. Thình lình đánh trúng mặt hắn, vô tình
táng cho hắn một cái bạt tai.
Trong nháy mắt,có đến hai tiếng hớp không khí, một tiếng là của Đàm Ngu Cơ, một tiếng khác là của Tiết Từ Phong
Mọi hoạt động của cả ba người đều ngừng lại, khiến không khí xung quanh họ trở nên yên lặng.
Một lúc sau, Hỏa Ngọc Hành mới chầm chậm quay bên mặt bi đánh sang, đôi mắt đen thâm trầm nhìn giai nhân đang sợ hãi trong lòng.
"Cô, nữ nhân này thật là. . . . . ." Tiết Từ Phong lấy lại thần trí, ngay tức khắc mắng nàng ta muốn lấy lại công đạo.
Ai ngờ Hỏa Ngọc Hành không đồng ý, nghiêng đầu trừng mắt, liếc hắn một
cái. Giọng quát phẫn nộ lập ức ngừng hẳn, hắn sờ mũi một cái lui sang
bên cạnh.
Quên đi, quên đi, hắn mặc kệ !
Sắc mặt của Đàm
Ngu cơ vốn dĩ đã tái nhợt, giờ phút này còn trắng bệch hơn trước, tay
nàng có cảm giác đau rát , trên má của hắn còn in rõ năm ngón tay của
nàng thậm chí còn bị móng tay nàng cào rách da chảy máu.
Mặc dù ,do không cẩn thận nhưng nàng đã đánh hắn
Nàng tát hắn một cái, việc mất mặt này, nếu hắn muốn đánh lại nàng, loại nam nhân uy vũ, khí thế bức người này, sợ rằng một chưởng có thể đánh chết
nàng!
Đàm Ngu Cơ tràn ngập sợ hãi trong lòng, thậm chí còn không dám nhúc nhích trong một thời gian ngắn, quên luôn cả giãy dụa.
"Tỉnh rồi sao?" Hỏa Ngọc Hành nhẹ giọng hỏi. Tỉnh lại sau cơn mê lại phát
hiện mình trong lòng một nam nhân lạ, hắn hoàn toàn có thể hiểu được sợ
hãi của nàng, nên một chút tức giận với nàng cũng không có, thậm chí
cũng không dùng giọng điệu ngạo nghễ của ngày thường nói chuyện cùng
nàng, mà cố đè nén thanh âm, cố hạ nhẹ giọng vì sợ sẽ làm người nữ nhi
yếu đuối này hoảng sợ.
Đàm Ngu Cô không những hết sức kinh
ngạc mà còn cảm thấy ngực nặng trịch đau đớn hai lỗ tai nàng ù đặc, mắt cũng hoa hết cả lên…
"Đồ ngốc, thở đi!" Hỏa Ngọc Hành cuống lên bảo, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt nàng, "Đừng nín thở thế !"
Chớp chớp mắt mấy cái, sau đó hít sâu vào một hơi, trước mắt dường như nhìn
rõ hơn, thế mới phát hiện ra thì ra nàng vì quá sợ hãi quên luôn cả thở!
"Trời ạ, nàng cũng thật là. . . . . ." Hỏa Ngọc Hành không nhịn được lắc đầu, hắn thật sự đáng sợ như vậy sao? Rõ ràng hắn đã tận lực giảm nhẹ ngữ
điệu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói, nhưng vẫn khiến nàng sợ hãi."Ta
sẽ không làm hại cô nương, cô nương đừng sợ ta, được không?"
Hắn
cố ý đè ép giọng điệu xuống, nên khi Đàm Ngu Cơ nghe được cảm thấy đỡ sợ hơn, hoảng loạn sợ hãi lúc trước dần dần bình tĩnh tim đập chậm hơn
một chút.
"Làm ơn. . . . . . thả ta ra." Nàng thử mở miệng. Ngoài cha nàng ra nàng chưa từng gần gũi với nam nhân nào, chứ đừng nói đến
ôm, đây phải là đặc quyền của vị hôn phu nàng! Nhưng vì thiện ý của hắn
nên nàng mới không để ý, nàng biết hắn không có ý xấu.
"Ta đem cô nương đặt trên cỏ khô, được không?" Nói xong, hắn ôm nàng đứng dậy, lại nghe thấy tiếng nàng có chút hoảng hốt, hắn vội vàng đặt người trên y
phục lót trên cỏ khô, sau đó lùi lại hai bước.
"Cám ơn. . . . .
." Ngồi xuống vững vàng Đàm Ngu Cơ, cúi đầu cám ơn, cúi đầu xuống là
muốn chạm đến ngực, Ngực nhỏ mềm mại ẩn trong lớp áo lông trắng, không
thể hiểu nổi.
Lông cáo trắng?
Ầm…, nàng giờ mới phát hiện
trên người mình khoác một bộ lông cáo trắng như tuyết cực kỳ quý, là một tấm áo choàng, mà áo choàng này không phải y phục của nàng!
"Ta. . . . . . Y phục của ta. . . . . ." Nàng kinh ngạc nhìn nam nhân trước mặt.
Khó hiểu , Hỏa Ngọc Hành mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
" Xiêm áo Cô nương ướt đẫm, toàn thân lạnh như băng, vì muốn bảo vệ tính
mạng cô, cho nên ta giúp cô ngương thay y phục." Hắn vội vàng giải
thích. Cũng thật là! Rõ ràng không làm gì xấu, vậy vì sao phải xấu hổ
chột dạ?
Đàm Ngu Cơ mặt đỏ lên, nhìn hắn, lại quay sang hướng người ngồi phía xa kia, thỉnh thoảng lại nhìn bọn họ một cái.
Bởi nàng. . . . . . Có phải cả hai đều. . . . . .
"Ta đã để đệ ấy lui ra." Hỏa Ngọc Hành dường như nhìn ra nghi họăc của
nàng."Cô nương xin an tâm, ta không hề có hành động thất lễ nào cùng
nàng, chỉ đơn giản thay y phục cho nàng, nếu không thay ra, Cô sẽ chết
cóng , Việc này chẳng qua là vì hoàn cảnh, cô nương không nên lo sợ về
danh tiết."
Đàm Ngu Cơ cúi đầu tránh đi ánh mắt của hắn. Nếu đúng như cảm giác của nàng mà nói..., trên thân thể nàng hiện giờ